Polly po-cket
Trọng sinh đích nữ cuồng hậu

Trọng sinh đích nữ cuồng hậu

Tác giả: Thủy Thanh Thiển

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325181

Bình chọn: 10.00/10/518 lượt.

trong khoảng thời gian ngắn không dám lại tấn công, đợi cho viện binh đến, lại tiếp tục đánh lui bọn họ!”

“Về phần vì sao phải lựa chọn mạnh nhất, cũng là vì khiến cho bọn họ không dám lại hành động thiếu suy nghĩ.” Lạc Khuynh Hoàng tựa hồ cũng nhìn ra nghi hoặc của Bạch Mộ, giải thích với Bạch Mộ.

Bạch Mộ nghe xong, trên mặt lộ ra một tia hiểu rõ. Hắn thầm nghĩ đến lựa chọn yếu nhất sẽ nắm chắc hơn, cũng không có lo lắng một tầng nhân tố gọi là uy hiếp này, rốt cuộc vẫn là Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ tâm tư thâm trầm. Hắn không khỏi lại nhìn Lạc Khuynh Hoàng một lần nữa, nếu nói trên đời này còn có ai có thể đoán được tâm tư Quân Khuynh Vũ, sợ cũng chỉ có một Lạc Khuynh Hoàng thôi.

“Tốt lắm. Ngươi đi xuống bố trí đi.” Quân Khuynh Vũ phân phó Bạch Mộ, một bên gợi lên một chút tươi cười, nói với Lạc Khuynh Hoàng, “Chúng ta cũng phải hảo hảo đoán xem trong thủ lĩnh tam tộc, ai mới là Thánh Thiên giáo Giáo chủ.”

“Xem ra đến Bắc Bộ lần này rất thú vị.” Lạc Khuynh Hoàng cũng khơi mào một chút hứng thú tươi cười, từ từ nói.

Chương 110: Kế Ly Gián, Trí Phá Quân Địch

Đứng đầu tứ đại hộ pháp của Lưu Tô các, năng lực làm việc của Bạch Mộ đương nhiên không thể nghi ngờ, mười vạn binh lực còn lại của Phương thành lập tức được triệu tập.

Phương thành chính là thành trì hiểm yếu của Cẩm quốc, thủ binh Phương thành cũng đều thân kinh bách chiến, bởi vậy, lấy mười vạn binh lực chống lại hai mươi vạn binh lực của Thác Bạt Nhuận cũng không phải không có phần thắng, huống chi ngoài binh lực, chủ soái mới là nhân tố quan trọng nhất. Tuy Thác Bạt Nhuận dũng mãnh hơn người, nhưng mưu lược không đủ, làm sao có thể là đối thủ của Quân Khuynh Vũ?

Trong quân trướng.

Quân Khuynh Vũ thay quần áo trắng thuần, cổ tay áo thêu tơ bạc, toàn thân không hề có đồ trang sức, hiện ra lạnh lùng cao quý, trên mặt hắn đeo mặt nạ bạc, chỉ lộ ra đôi môi yêu dị như hoa đào tháng ba, khóe môi cũng nhếch lên nụ cười bí hiểm.

Bên trong con ngươi như mặc ngọc của hắn lóe lên sâu thẳm quang mang, tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, tựa hồ là đang suy nghĩ chuyện gì đó.

“Hồi chủ tử. Mười vạn thủ binh đã tập hợp. Phía bắc là quân đội của Thác Bạt Nhuận, có hai mươi vạn binh. Phía tây là quân đội của Cô Hồng Phác, có mười vạn. Phía đông là quân đội của Hách Liên Phong, chỉ có năm vạn.” Bạch Mộ đơn giản trình báo chiến cuộc một lần cho Quân Khuynh Vũ.

Quân Khuynh Vũ nghe Bạch Mộ nói, khóe môi gợi lên một chút thản nhiên tươi cười, không nhanh không chậm nói, “Nay sĩ khí quân đội của Thác Bạt Nhuận tăng vọt, sĩ khí quân ta lại tụt, còn chưa đến thời điểm tác chiến. Ngoài việc phải nâng cao sĩ khí quân ta, còn phải nghĩ biện pháp làm dao động quân tâm phía quân Thác Bạt Nhuận.”

“Thác Bạt Nhuận không sợ hãi như vậy, ngoại trừ ỷ vào binh lực nhiều hơn chúng ta, còn vì có quân của Cô Hồng Phác và Hách Liên Phong trợ giúp. Nếu chúng ta có thể ly gián bọn họ, sau đó đánh tan từng cái, tự nhiên là làm ít công nhiều.” Lạc Khuynh Hoàng đồng ý gật gật đầu, bên trong con ngươi đen như mực phiếm khai một tia tinh quang, nhếch môi nói.

“Ta sẽ lấy thân phận Lưu Cảnh công tử đi do thám quân doanh Thác Bạt Nhuận trước.” Bên trong con ngươi đen thẫm của Quân Khuynh Vũ lóe ra quang mang tính kế, tựa hồ nắm chắc hết thảy, giống như toàn bộ thế gian đều trốn không khỏi tính toán của hắn.

Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Khuynh Vũ nói như thế, lông mi có chút nhíu lại, bên trong con ngươi u hắc hiện lên một chút suy nghĩ, nói với Quân Khuynh Vũ, “Nếu chàng muốn ly gián bọn họ, có thể khiến cho bọn họ thấy sự thật rành rành trước mắt.”

“Ý của Hoàng nhi là làm cho hắn nhìn thấy Cô Hồng Phác hoặc là Hách Liên Phong liên hệ với người Cẩm quốc chúng ta?” Quân Khuynh Vũ nhíu mày, bên trong con ngươi đen thẫm hiện lên một đạo quang hoa, nhưng trên mặt vẫn hiện ra một tia sầu lo, “Cô Hồng Phác âm hiểm đa nghi, Hách Liên Phong sâu không lường được, muốn toàn thân trở ra từ quân doanh của bọn họ, cũng không phải là chuyện dễ dàng.”

“Tất nhiên không thể phái tướng thủ thành đi trước.” Trên gương mặt tuyệt sắc của Lạc Khuynh Hoàng gợi lên một chút ý cười, chậm rãi nói, “Hay là để ta đi.”

“Không được.” Quân Khuynh Vũ vừa nghe Lạc Khuynh Hoàng nói như thế, lập tức phủ quyết. Cô Hồng Phác cùng Hách Liên Phong không phải kẻ đơn giản, huống chi trong tay còn có vài vạn binh lực, không phải là trò đùa. Hắn làm sao yên tâm để Lạc Khuynh Hoàng một mình lẻn vào doanh trướng quân địch?

Lạc Khuynh Hoàng tựa hồ đã sớm liệu đến việc Quân Khuynh Vũ không đồng ý, bên trong con ngươi u hắc của nàng hiện lên một tia kiên quyết, nói với Quân Khuynh Vũ: “Ta là người thích hợp nhất. Ta là hoàng hậu Cẩm quốc, bọn họ tất nhiên không dám đụng đến ta. Dù sao bọn họ muốn chính là thành trì này mà thôi.”

Quân Khuynh Vũ đương nhiên biết Lạc Khuynh Hoàng nói không sai. Thân phận của nàng là một cái bình phong tốt. Dựa vào tình trạng của dân tộc du mục Bắc Bộ hiện nay, bất kể như thế nào cũng không dám thương tổn Lạc Khuynh Hoàng, nếu không thì dựa vào binh lực Cẩm quốc, dân tộc du mục Bắc Bộ tất nhi