XtGem Forum catalog
Trọng sinh đích nữ cuồng hậu

Trọng sinh đích nữ cuồng hậu

Tác giả: Thủy Thanh Thiển

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329002

Bình chọn: 8.00/10/900 lượt.

ông minh, lúc này cũng đã hiểu, hắn chỉ vào Lạc Khuynh Hoàng, tức giận nói:” Khuynh Hoàng quận chúa, người hãm hại hạ quan!”

“Hãm hại ngươi?! Lạc Khuynh Hoàng giống như không để ý lời Hoa Chính nói, chỉ mỉm cười:” Dù vậy thì đã sao? Thứ mọi người nhìn là thi thể đại tỷ và đại nhân xuất hiện cùng một nơi.”

Hoa Chính nghe thấy lời Khuynh Hoàng nói, sắc mặt chợt biến, trầm mặc hồi lâu mới đối với Lạc Khuynh Hoàng nói:” Khuynh Hoàng quận chúa đúng là hảo mưu lược, hạ quan tâm phục khẩu phục.”

“Nói như vậy, đại nhân nguyện ý hợp tác cùng Khuynh Hoàng?” lạc Khuynh Hoàng nhíu mày, nghe lời Hoa Chính nói cũng không ngạc nhiên, sóng dậy không sợ hãi hỏi.

Hoa Chính gật đầu, nói:” Hạ quan nguyện ý vì Khuynh Hoàng quận chúa cống hiến hết mình.”

“Tốt. Vậy đại nhân cứ về phủ trước, chờ làm Binh bộ thượng thư đi.” Lạc Khuynh Hoàng nghe Hoa Chính nói thế, miễn cưỡng đứng lên, hạ lệnh trục khách.

Hoa Chính theo lời rời khỏi. Hoa Chính vừa đi, Quân Khuynh Vũ hồng y như lửa xuất hiện trước Lạc.

“Huynh đến rồi.” Lạc Khuynh Hoàng ngước mặt lên nhìn Quân Khuynh Vũ, nở nụ cười thật lòng.

Quân Khuynh Vũ đưa tay sờ sờ mũi Lạc Khuynh Hoàng, cưng chiều nói:” Phiền nàng vì ta tính toán nhiều thế.”

Lạc Khuynh Hoàng cười lắc đầu:” Vì huynh, ta nguyện ý. Binh bộ thượng thư bây giờ là người Quân KIền Linh, đương nhiên phải thừa dịp quan hệ bọn họ hiện nay bất ổn mà ra tay trước.”

“Ta đã bố trí xong. Hắn rất nhanh sẽ bị cách chức, chỉ không nghĩ tới Hoàng nhi đã thay ta chọn người xong hết thảy.” Quân Khuynh Vũ khóe môi tràn đầy tươi cười một bộ thần giao cách cảm.

Hai người nhìn nhau cười, bộ dạng hồ ly giảo hoạt.

“Quân Kiên Linh gần đây sợ là không rảnh rỗi quan tâm những thứ này.” Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày, trong mắt gian xảo.

Quân Khuynh Vũ đưa tay ôm lấy Lạc khuynh Hoàng, ánh mắt liếc qua chạm đến thi thể Lạc Khuynh Quốc, chán ghét cau mày nói:” Huynh đệ ta mặc dù không đông nhưng cũng là hoàng tử. Mấy người liên thủ đối phó Quân Kiền Linh, chung quy cũng đủ cho hắn phiền chết.”

“Ừ, chúng ta đi thôi!” Lạc Khuynh Hoàng chú ý tới vẻ mặt chán ghét của Quân Khuynh Vũ. liếc nhìn thi thể Lạc Khuynh Quốc, nhàn nhạt nói.

Quân Khuynh Vũ sau khi nghe xong liền kéo Lạc Khuynh Hoàng rời khỏi, đi phân phó Thanh Long đem thi thể xử lý sạch sẽ. Lạc Khuynh Quốc bây giờ đã không người quan tâm, chỉ sợ cho dù chết đi, Lạc Nguyên cũng không hỏi tới.

Chương 73: Mưu Tính, Chế Ngạo Thứ Muội

Đúng như Lạc Khuynh Hoàng sở liệu. Sau khi Lạc Nguyên biết tin Lạc Khuynh Quốc mất tích, cũng không có bao nhiêu phản ứng. Chỉ hình thức phái người đi ra ngoài tìm kiếm mà thôi.

Thời tiết cuối đông, cảnh vật phá lệ xơ xác tiêu điều, trên bầu trời bông tuyết rơi xuống, bay lả tả , thoạt nhìn xinh đẹp cực kỳ. Lạc Khuynh Hoàng ngồi ở trong phòng uống trà, nhìn bông tuyết bay là tả ngoài cửa sổ, khóe môi ôm lấy cười nhạt ý.

“Tuyết lại rơi.” Quân Khuynh Vũ hôm nay mặc một kiện áo choàng màu trắng, cổ tay áo thêu chỉ bạc, toàn thân cao thấp không có một vật trang sức, thân hình cao to đứng ở trong đình viện, bông tuyết bay xuống trên vai hắn, phụ trợ cho hắn càng giống như thần tiên .

Lạc Khuynh Hoàng ngồi ở trong phòng, nhìn Quân Khuynh Vũ một thân áo trắng, suy nghĩ không khỏi mơ hồ đến một năm trước. Thời điểm kia, Quân Khuynh Vũ vẫn là thân phận Lưu Cảnh công tử , trên mặt hắn còn đeo mặt nạ màu bạc, đứng ở trong tuyết như vậy, bóng dáng hắn đập vào trong mắt nàng tựa như một vị thần đang tỏa ánh hào quang.

Nàng đứng dậy, từ phòng trong đi ra ngoài, đi tới bên người Quân Khuynh Vũ, cùng hắn đứng dưới bầu trời đầy tuyết bay lả tả, Quân Khuynh Vũ đưa tay cầm tay Lạc Khuynh Hoàng, mang theo vài phần oán trách nói, “Tại sao lại không dùng nội lực? Xem tay ngươi lạnh băng , mau vào phòng đi thôi, đừng để bị bệnh!”

“Có áo khoác lông cừu rồi, ta không lạnh.” Lạc Khuynh Hoàng từ Quân Khuynh Vũ nắm tay nàng, cảm giác được từ tay Quân Khuynh Vũ truyền đến nội lực, khóe môi tràn đầy vẻ tươi cười, mang theo vài phần giảo hoạt nói, “Còn nhớ người nào đó từng để cho ta không có cừu y đứng ở đầu gió đâu.”

“Hoàng nhi thật đúng là mang thù đâu!” Quân Khuynh Vũ đưa tay nhu nhu mũi Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt đào hoa hẹp dài lưu chuyển sóng mắt, lóe ra quang mang động lòng người, ánh mắt có chút mê ly, tựa hồ nhớ lại chuyện tình lúc trước.

Thời điểm kia, hắn cố ý thử Lạc Khuynh Hoàng, muốn nhìn bộ dáng Lạc Khuynh Hoàng mở miệng cầu xin hắn, ai biết tính tình Lạc Khuynh Hoàng quật cường như vậy, lại đứng ở đầu gió nửa ngày, đến khi đông lạnh xanh cả mặt. Vừa nghĩ đến bộ dáng kia của Lạc Khuynh Hoàng, hắn liền hối hận lại đau lòng.

Có lẽ cũng tại thời điểm kia, thân ảnh tiêm nhược lại quật cường của Lạc Khuynh Hoàng cũng đã khắc vào trong lòng hắn đi.

“Ta quả thật mang thù.” Con ngươi đen như mực của Lạc Khuynh Hoàng có chút ám ám, tiếp theo lại lóe ra hào quang, trên khóe môi cũng gợi lên ý cười, “Bất quá chuyện trả thù không thể thiếu. Sau lại huynh phải dùng nội lực thay ta sưởi ấm? Nếu không phải ngày ấy ta bị đông lạnh, sau này thời điểm tập võ cũng sẽ không