
kém, đầu vừa ngốc thật đó. – Hắn lại cười cười, gật đầu phụ hoạ với Bích Tuyền.
Hoài Niệm ngồi bên cạnh không cười, ánh mắt chỉ lạnh lùng quan sát hai người đang nói chuyện. “Đại ca ngốc ngếch, tam muội ngốc nghếch. Cả hai là một cặp ngốc nghếch.”
Hoài Việt đột nhiên đứng dậy, tay rút ra thanh trường kiếm đeo trên vai.
– Được rồi, hai muội ngồi ở đây chờ, ta lại phá trận.
– Sao lại có thể, ban ngày trời sáng chúng ta còn bị Hỗn Thế trận bủa vây giam hãm. Đang lúc tối mù như thấy này, chỉ càng lạc thêm chứ phá trận kiểu gì? – Bích Tuyện vội can ngăn.
CHƯƠNG 36: SỰ KHÁC BIỆT TRONG SUY NGHĨ (4)
– Không, lần này là ta phá trận thật đó.
Hắn nhe răng cười vô cùng tự tin. Trường kiếm xoay vòng, loé lên ánh bạo nghiệt. Phong Vô Tẫn, đệ nhất thức vừa xuất động đã đã tạo nên kiếm khí báo ngạo. Cả cây cổ thủ xum xuê gần đó cũng đổ ầm xuống đất. Bích Tuyền trợn mắt nhìn, như không thể tin vào cảnh tượng trước mắt. Đúng là hắn đã quyết tâm phá trận thật.
CHƯƠNG 37: NỮ SINH NGOẠI TỘC
Chương 37: Nữ sinh ngoại tộc
Kỳ thuật của đạo gia thật ra chỉ là phép ảo ảnh đánh lừa thị giác. Chọn ra những gốc cây có dáng vẻ giống nhau, bố trí sỏi đá tương tự nhau, khiến người ta hoang mang mà tưởng rằng mình đi nhầm lối, cứ như thế hoảng loạn nên bị lạc trong rừng. Phạm vi bố trí càng rộng, uy lực của Hỗn Thế trận càng được phát huy trọn vẹn. Cũng giống như khu rừng này, nếu gặp chuyện, có thể giam hãm được cả một đội quân.
Hoài Việt cậy vào nội lực thâm hậu cùng kiếm pháp tinh diệu, ra sức tàn sát bừa bãi cây cối. Hắn dựa theo phương vị của tinh tú trên trời mà một đường tiến thẳng về phía trước mặt. Dù sao cũng là tay giang hồ lão luyện, kinh nghiệm đi lạc của Hoài Việt không phải ít. Chỉ cần dựa vào tinh đồ thì khu vực nào lại chẳng thể vượt qua.
Hai cô nương nhàn tản đi phía sau Hoài Việt, nhưng cố tình cách xa một khoảng. Đại ca một khi bộc phát uy phong, kiếm khí toả ra xung quanh có thể đả thương người trong vô thức. Bích Tuyền nhìn thấy thứ sức mạnh cường đại đó thì trong lòng thầm rúng động. Bình thường chỉ thấy hắn hết cười cợt, chọc ghẹo mình; đâu ngờ khi hắn nghiêm túc lại khủng kiếp đến mức này.
Việt ca trong mắt nàng so với Cô Tinh Độc Bộ mà giang hồ đồn đãi là hoàn toàn khác nhau. Nàng đâu hay cách biệt mấy năm trời, hắn đã tiến bộ đến mức này. Hoài Việt có lẽ là nam nhân mạnh nhất mà Bích Tuyền từng biết. Trình độ cuả hắn còn trên cả Hoài Niệm, cách Bích Tuyền một khoảng khá xa. Đây chẳng phải là bại tướng dưới tay nàng lúc mười tuổi đâu. Híc … vậy mà nàng còn nghĩ ăn hiếp được hắn.
Cuối cùng, họ đã nghe rõ tiếng thác đổ ầm ầm phiá trước. Họ rốt cuộc cũng đã phá xong Hỗn Thế trận rồi. Nhìn lại con đường thẳng tắp mà Hoài Việt vừa mới mở, Bích Tuyền chợt nuốt nước miếng khan. Chỉ thấy đột nhiên Hoài Niệm lướt nhanh về phía trước, nắm ngay cổ tay huynh trưởng kéo lại.
– Rốt … rốt cuộc … ca ca … luyện đến cấp … cấp mấy rồi. – Tuy vẫn lắp bắp, nhưng giọng điệu của nàng rất nghiêm trọng.
Hoài Việt giật tay lại, rồi nở nụ cười ngạo nghễ của mình.
– Thượng cấp cấp sáu. – Hắn hồ hởi thông báo. – Có lẽ là chuẩn bị độ cấp lần nữa, ca sắp vượt qua phụ thân rồi.
– Mẫu … mẫu thân … nói … – Hoài Niệm nhắc nhở.
– Ca biết, mẫu thân nói khi luyện Phượng Hoàng Cầu công không được vượt qua trung cấp cấp sáu. Nếu tiếp tục luyện nữa, mẫu thân sẽ phế hết võ công của ta. – Hắn thở dài. – Nhưng làm sao ngưng được, võ công ca ngày càng tăng tiến, cứ như không có giới hạn vậy. Cấp cứ vượt qua ào ào, muốn ngăn cũng ngăn không được.
– Muội … muội … về nhà … méc mẹ. – Hoài Niệm quắc mắt.
Kỳ thực môn nội công mà Hoài Việt đang luyện có xuất xứ từ Thượng Nguyệt cung ở Triệu Đảo. Đây là một tổ chức tà giáo cực mạnh, danh bài đệ nhất sát thủ thời đó cũng là do thái tử Ma Âm của Thượng Nguyệt giáo nắm giữ. Thứ trấn sơn chi bảo của giáo phái này chính là môn nội công tâm pháp Phượng Hoàng Cầu công. Âm dương song tu, bổ khuyết hết toàn bộ những môn nội công khác, thường chỉ nghiêng về một phía chí âm hay chí dương.
Tuy Phượng Hoàng Cầu công có sức mạnh tuyệt đại, nhưng người luyện qua lại ít khi nào thành công. Một phần là do thể chất người tu tập phải phù hợp với tâm pháp, thì mới có thể tiến xa. Một phần là do càng luyện cao chừng nào, thì tâm lý người sở hữu thần công lại bị biến đổi dữ dội chừng đó. Lịch sử trăm năm của Thượng Nguyệt giáo, bất kỳ ai luyện vượt quá cấp sáu tâm lý cũng vặn vẹo, không phải đồng luyến thì cũng là long dương chi phích, tính cách biến thái ít nhiều.
CHƯƠNG 37: NỮ SINH NGOẠI TỘC (2)
Phụ thân Hoài Việt năm xưa chỉ mới luyện đến thượng cấp cấp sáu, vì tình, tự nguyện phế bỏ thần công. Nhưng trước khi gặp mẫu thân của hai người, Nguyệt Lãnh cũng đã từng có những mối nhân duyên đầy tai tiếng. Chính vì vậy Bảo Ngọc cấm tuyệt con cái không đi theo con đường của lão cha. Nhưng Hoài Việt lúc trẻ người non dạ đầy tò mò, nên lén lút tu tập. Đến khi phát hiện ra, hắn đã luyện tới sơ cấp cấp bốn rồi. Chuyện vỡ lỡ, Bảo Ngọc chỉ biết đánh mắng, cùng đe