
chung, nếu như không có chút hiểu biết như thế về Phương Tiểu An thì nàng cũng không phải là Lãnh Cầm rồi.
Chỉ có điều ý định ban đầu của nàng là muốn biết nguyên nhân cả đêm Phương Tiểu An ở phòng bếp, ai ngờ Phương Tiểu An lại nói một câu như vậy, ngay cả một chút ý muốn giải thích cũng không có, quả nhiên nói chuyện với Phương Tiểu An không nên quá lắt léo. Vì thế Lãnh Cầm từ bỏ cách nói từ từ với Phương Tiểu An, trực tiếp hỏi: “Vì sao huynh không đi ngủ? Cả đêm huynh ở trong phòng bếp làm gì?”
“Chuẩn bị một chút mà thôi.” Phương Tiểu An cúi đầu.
Hai người nói chuyện tới đây có chút ngột ngạt, Lãnh Cầm không biết nói gì, Phương Tiểu An cũng là người không thích nói chuyện. Lúc này, Đinh Việt rốt cuộc vừa đi vừa ngáp từ trên lầu xuống, mắt buồn ngủ mơ màng vịn vào thang lầu, quay về phía hai người chào: “Lão đại, Phương huynh đệ, chào buổi sáng.”
“Ừm.” Lãnh Cầm lên tiếng.
Phương Tiểu An nhìn Đinh Việt xuống tới nơi, nhân tiện nói: “Ta bưng bữa sáng ra.” Hóa ra hắn đã chuẩn bị xong bữa sáng, chỉ là chờ bọn họ tỉnh dậy mà thôi. Nhìn Phương Tiểu An xoay người đi lấy bữa sáng, Lãnh Cầm nhíu mày không nói lời nào, còn Đinh Việt đi tới trước mặt Lãnh Cầm, khẽ chạm vào cánh tay Lãnh Cầm, nháy mắt ra hiệu nói: “Lão đại, Phương huynh đệ quả nhiên là người tốt, người nào trở thành thê tử của huynh ấy, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.”
“Ngươi coi trọng huynh ấy hả?” Lãnh Cầm không để ý tới Đinh Việt nói.
Lần này Đinh Việt bị Lãnh Cầm chẹn họng không nhẹ, xấu hổ cười cười, lại nói: “Lão đại, người nói cái gì thế….Là ta thật tâm nghĩ như vậy…”
Lãnh Cầm bật cười ha hả, vỗ vỗ bả vai Đinh Việt, nói: “Ngươi khẩn trương như thế làm gì? Chẳng lẽ bị ta nói đúng rồi hả? Chẳng qua ta chỉ thuận miệng nói một chút thôi…Có điều ngươi nói cũng đúng, Phương Tiểu An ngoại trừ ít nói ra, thật ra cũng là một người không tệ.”
Chẳng qua, mình không có hứng thú thôi. Trong lòng Lãnh Cầm bổ sung một câu.
Đợi khi Phương Tiểu An bưng bữa sáng tới, ba người ngồi quanh bàn im lặng ăn. Đinh Việt đột nhiên nhớ ra một chuyện, nói: “Phương huynh đệ, lần này tỷ thí trù nghệ xong, có phải huynh muốn rời đi không?”
Phương Tiểu An cầm đũa ngừng một chút, ngay cả động tác của Lãnh Cầm cũng ngừng lại, chốc lát sau, Phương Tiểu An khẽ nói: “Có lẽ sẽ đi.”
“Không thể ở lại sao?” Ăn quen đồ ăn Phương Tiểu An nấu, Đinh Việt thật sự có chút không nỡ để Phương Tiểu An đi khỏi.
Phương Tiểu An im lặng không nói, Lãnh Cầm lại liếc mắt nhìn Đinh Việt: “Đinh Việt, huynh ấy ở lại hay không là chuyện của huynh ấy, đứng để người khác nói chúng ta là kẻ ác ép người.” Những lời Lãnh Cầm nói có chút nghiêm trọng khiến Đinh Việt sửng sốt một chút, không biết vì sao, Đinh Việt lại cảm thấy Lãnh Cầm đang…Tức giận.
Ba người ăn xong bữa sáng, Lãnh Cầm thuận tiện nói: “Các ngươi đi chuẩn bị đi, ta nghĩ…bọn Hoa Mạc và người bên huyện nha không lâu nữa sẽ tới.”
“Ừm.” Phương Tiểu An im lặng thu dọn bát đũa vào phòng bếp.
Còn Đinh Việt lại lôi kéo Lãnh Cầm nói: “Lão đại, người thật sự không giữ Phương huynh đệ lại? Người không sợ hắn sau khi rời đi sẽ tới chỗ không người để tự sát sao?”
“Hắn sẽ không thế.” Lãnh Cầm trừng mắt nhìn Đinh Việt.
Qua một lúc lâu sau, bên ngoài khách điếm Lâm Nhân quả nhiên xuất hiện một vài người. Chốc lát sau, Du Tú toàn thân áo trắng đã cùng sư gia Vương Hồ đi vào trong khách điếm. Ánh mắt của Lãnh Cầm rơi vào trên người Du Tú, nàng gật nhẹ đầu với Du Tú, nói: “Đại nhân, người đã tới rồi.”
Nàng chỉ gọi Du Tú là đại nhân, mà không phải là A Tú. Du Tú nghe xưng hô như vậy, cũng không tỏ vẻ gì.
Đinh Việt không rõ nguyên do, mời Du Tú và sư gia Vương Hồ ngồi xuống một cái bàn ở đại sảnh. Lãnh Cầm tiến lên trước nói: “Đám người Hoa Mạc không lâu nữa sẽ tới, thỉnh đại nhân chờ một lát.”
Biểu hiện hôm nay của nàng đã khiến Vương Hồ bên cạnh Du Tú trợn mắt, theo suy nghĩ của hắn, Lãnh Cầm bất quả là người chỉ biết nhiễu loạn trật tự trấn Lâm Nhân, không ngờ rằng hôm nay nàng lại khéo léo như vậy.
Du Tú yên tâm thoải mái uống trà trên bàn, bộ dáng có thể chờ đợi bao lâu cũng được.
Không quá lâu sau, bên ngoài khách điếm Lâm Nhân lại xuất hiện một đám người ngang ngược, đó là Hoa Mạc thành Tây cùng với thuộc hạ của hắn. Hoa Mạc đi ngay đằng trước, toàn thân mặc y phục màu xám, tóc của hắn cực kỳ ngắn, chỉ buộc sau gáy một nhúm, bên hông treo một hồ lô rượu. Bộ dạng của Hoa Mạc kỳ thật cũng không quá khó nhìn, đường nét rõ ràng, ánh mắt nhấp nháy.
Bên cạnh Hoa Mạc là người hay tới khách điếm Lâm Nhân gây sự, Ngô lão lục. Mà sau lưng Ngô lão lục là một nam tử trung niên toàn thân đầy mỡ, chắc hẳn đó là đầu bếp đối thủ của Phương Tiểu An.
Nhìn thấy Hoa Mạc đi tới, Lãnh Cầm nhanh chóng cùng Đinh Việt đi ra nghênh đón. Đinh Việt không ngu ngốc, trước khi Hoa Mạc tới, hắn đã gọi những tiểu tử dưới trướng Lãnh Cầm tới, cho nên lúc này khi Lãnh Cầm vừa đi lên phía trước thì phía sau đã có một đám đông đi theo. Đội ngũ hai bên không ít, khiến khách điếm có chút chật chội, có điều lúc này đứng song song có vẻ vô cùng hoành tráng.
Hoa Mạc mở miệng tr