
hân cô lại chính là Chiro. Cô luôn chạy trốn bản thân mình, luôn phủ nhận sự thật trong suốt mấy năm qua.
“Chị chưa đánh mất bản thân mình đâu!”
“Em là ai?”
Một giọng nói vang lên khiến cô giật mình. Một cô bé mười tuổi đứng trước mặt cô, đôi mắt xanh lục nhìn cô chằm chằm.
“Em chính là chị, chị chính là em, hai chúng ta là một.”
“Ý em là…”
“Em chính là kí ức của chị. Suốt sáu năm qua em đã ngủ đủ rồi bây giờ em đến để đánh thức chị tỉnh dậy. Đã đến lúc Chiro – Sakura phải tỉnh dậy rồi.”
“Chị ư?”
“Phải, chẳng lẽ chị muốn chạy trốn tiếp sao?”
“Không, sáu năm qua chị trốn đủ rồi, giờ chị phải đối mặt với nó. Đến lúc chị phải là chính chị rồi.”
Cô bé khẽ cười rồi ôm lấy Chiro, cả hai người phát sáng rồi hòa làm một.
“Chúc chị thành công!”
Chiro khẽ mở mắt ra, lau những giọt nước mắt trên khóe mi. Cô từ từ đứng dậy nhặt chiếc vòng cô đeo vào rồi nhìn vào gương. Đây không phải là cô! Chiro liền bỏ hai chiếc kính áp tròng để lộ đôi mắt lục bảo rồi thả xõa tóc xuống. Chiro đã trở lại!
Cô bước xuống nhà thì một pháo bông hiện ra.
“Yuki chúc mừng sinh nhật!”
“Con là Chiro – Sakura đúng không?”
Xoảng… xoảng.
Toàn bộ bát đĩa trên tay Anna rơi xuống đất.
“Yuki…”
Jendy ngạc nhiên nhìn Chiro.
“Mọi người mau nói đi! Tại sao không ai nói gì?”
“Yuki con bình tĩnh đã!”
“Con là Chiro! Vậy suốt mấy năm nay con sống như một kẻ bình thường vui vẻ trong khi gia tộc mình bị giết hại không rõ nguyên nhân ư?”
Chiro bật cười cay đắng. Cô đúng là ngốc mà.
“Yuki à không Chiro, đây không phải là lỗi của con!”
“Không phải lỗi của con ư? Nếu không có con thì làm sao gia tộc Sakura bị giết hại? Con sẽ phải điều tra nguyên nhân, con muốn đòi lại công bằng cho gia tộc.”
“Chẳng lẽ cứ phải vậy sao?”
Jendy lo lắng nhìn cô nhưng Chiro chỉ cười nhẹ:
“Có trách thì trách tại sao chị mang họ Sakura!”
Những bông tuyết rơi càng lúc càng nhiều, mỗi nơi, mỗi người mang những cảm xúc khác nhau.
*****
“Hôm nay là sinh nhật công nương! Chị ơi, có phải đã đến lúc ta xuất hiện rồi không?”
“Được vậy mai ta sẽ đi tìm công nương.”
*****
“Hôm nay đã là sinh nhật công nương rồi ư? Vậy ta phải mau lên thôi!”
****
“Nhanh lên nào, mai ta sẽ đi gặp công nương!”
****
“Con yêu khi ngày này sáu năm sau, thì con hãy mở chiếc hộp này ra mẹ sẽ cho con biết tất cả!”
Đôi mắt hồng nhạt khẽ mở chiếc hộp đã phủ bụi ra, bên trong có một bức thư.
“Con gái của mẹ, khi con đọc nó thì con phải đi tìm công nương Sakura, vì con chính là…”
Chương 20
Nước Violetsun có được vẻ giàu, tươi đẹp là không bị sự dòm ngó của các nước như Redmoon là nhờ có sự bảo hộ của bốn gia tộc hay còn được gọi là “Tứ đại gia tộc”. Tứ đại gia tộc bao gồm gia tộc Takeru, Masaki, Rinoni và Hanina lần lượt mang các biểu tượng là nước, lửa, sấm, gió. Bốn gia tộc luôn trung thành với gia tộc Sakura và luôn hết mình bảo vệ. Tuy nhiên gia tộc thứ năm là Kasame lại không phục muốn nằm trong bốn gia tộc bảo vệ từ đó bắt đầu sinh ra mâu thuẫn nội bộ kết quả xảy ra chiến tranh năm gia tộc.
“Xin lỗi,ta không thể chấp nhận được.”
“Tại sao chứ thưa đức vua?”
“Tứ đại gia tộc vốn đã rất hoàn hảo, ta nghĩ không cần thêm người thứ năm.”
“Tại sao chứ? Năng lực của gia tộc Kasame đâu có thua kém các gia tộc khác. Vì sao người chỉ tin tưởng bốn gia tộc kia?”
“Bởi vì các ngươi không đủ lòng trung thành!”
Trưởng gia tộc Kasame bất lực nhìn đức vua của mình. Cái gì mà không đủ trung thành cơ chứ? Vì sao ông ta luôn tin tưởng bốn gia tộc kia nhưng lại luôn dè trừng với gia tộc này? Hắn tức giận nắm chặt bàn tay lại.
“Được, để xem thế nào mới là trung thành.”
Nhìn theo bóng của trưởng gia tộc Kasame đức vua Sakura khẽ nhíu mày.
“Đức vua, phải chăng người đã đoán được gì?”
Từ sau tấm rèm bốn con người đại diện cho bốn gia tộc từ từ đi ra.
“Cái này thì chỉ có ông ta mới hiểu! Nhưng ta vẫn phải đi tìm một người, một vị pháp sư già.”
“Vậy để chúng tôi đưa người đi.”
Đức vua liền gật đầu. Vốn dĩ ông tin tưởng họ đến vậy không chỉ vì họ trung thành mà giữa họ và ông đã hình thành một mối quan hệ mang tên “tình bạn”. Có lẽ mối quan hệ này gia tộc Kasame không bao giờ hiểu được vì những gì họ làm cho ông cũng chỉ là vì họ mà thôi.
Trong lúc này, gia tộc Kasame lại gấp rút đi gặp đức vua nước Redmoon để bàn bạc một số việc.
“Sao? Các người muốn phản bội chủ nhân của mình à?”
Khẽ lắc li rượu trên tay, đức vua Redmoon cười nhàn nhạt.
“Ông ta không coi trọng tôi vì sao tôi phải coi trọng ông ta?”
“Khá khen cho kẻ có lòng dạ độc ác! Ta liên hợp với ngươi thì được cái gì?”
“Tôi sẽ cho ông mảnh đất Violetsun màu mỡ này chỉ cần ông tin tưởng tôi là được.”
Gió bắt đầu nổi lên. Trong bóng bóng tối ánh đèn cũng điện vẫn sáng, rọi bóng vị vua của nước Violetsun.
“Định mệnh đã định bắt buộc năm gia tộc sẽ tan rã. Nhưng ta nghĩ các ngươi nên trốn đi, ta có thể đối đầu với bọn chúng.”
Giọng nói u buồn của vị vua vang lên. Nhà tiên tri đã cho ông biết tất cả, không phải là kết cục của trận chiến mà là tương lai của nước Violetsun sẽ do ai n