Tổng giám đốc tha tôi đi

Tổng giám đốc tha tôi đi

Tác giả: Đoan Mộc Ngâm Ngâm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329761

Bình chọn: 7.5.00/10/976 lượt.

ể thâm nhập vào cuộc sống của cô.

Nhưng….Hôm nay mới đau thương phát hiện ra rằng, tình yêu còn chưa kịp thổ lộ đã bị từ chối trong vô tình….

Chương 135: Thi Nam Sênh Tìm Đến Tận Nơi

Lúc Thiên Tình trở về ký túc xá, ba người khác cũng đang ở đó. Thấy cô quay lại, không ai có ý muốn nói chuyện với cô.

Thiên Tình cũng không muốn tự làm mình bẽ mặt, chỉ lấy tiền lẻ trong hành lý rồi chạy xuống lầu.

Trong trạm điện thoại công cộng, đang có người gọi điện. Thiên Tình bèn đứng ở bên ngoài, yên lặng chờ đợi. Cho dù đã mang bao tay và mũ, nhưng vẫn thấy cực kỳ lạnh. Cô liên tục xoa tay, giậm chân, muốn làm cho mình ấm lên một chút.

Nhưng….Gió lạnh đến thấu xương. Chỉ mới một lát mà cô đã bị lạnh đến mặt mũi đỏ bừng cả lên, hai chân cũng đông cứng.

Trong trạm điện thoại, người gọi điện đang nói chuyện rất vui vẻ. Có thể rất lâu mới đi ra. Thiên Tình thật sự cũng không gấp, chỉ dựa vào bên cạnh trạm điện thoại lặng lẽ chờ đợi.

Nhìn những bông tuyết bay đầy trời rơi xuống vai mình.

Nghĩ tới có phải Thi Nam Sênh đã nhận được quần áo Vãn Tình giúp cô đưa qua rồi không, có thấy lời xin lỗi muộn màng của cô không.

…. …. ….

Phòng làm việc.

Thi Nam Sênh hầm hầm bỏ tập tài liệu xuống, liếc nhìn túi đồ thư ký để trên ghế sofa, tức giận sải bước đi tới. Động tác thô bạo mở túi ra, quả nhiên là bộ váy dài màu lam kia. Anh hừ lạnh một tiếng, lại tùy tiện nhét nó vào lại. Một mảnh giấy nhỏ từ bên trong bay ra rơi xuống đất. Anh khom người nhặt lên. Trông thấy trên tờ giấy là một hàng chữ xinh đẹp.

“Chuyện tối qua thật xin lỗi, em đã hiểu lầm anh, mong anh có thể tha thứ cho em. Sáng mai em sẽ quay lại Hàn quốc, vì vậy không thể gặp anh để nói tiếng xin lỗi, hy vọng lần sau còn có cơ hội….Thiên Tình.”

Sau khi xem xong, tâm trạng của Thi Nam Sênh càng trở nên tồi tệ, “Cảnh Thiên Tình, đây chính là thái độ nói xin lỗi của em sao?” Vo tờ giấy thành một cục, giận dữ ném vào trong túi.

Nếu như cô thật sự cũng dành tình cảm cho anh, vậy tại sao ngay cả một cú điện thoại cũng không gọi cho anh?

“Tổng giám đốc, đến giờ họp rồi.” Trần Lâm đi vào thông báo.

“Tôi biết rồi.” Thi Nam Sênh thu lại cảm xúc vừa rồi, đáp một tiếng. Nhưng trong lòng vẫn đang suy nghĩ về chuyện khác.

Lần này….Chỉ cần cô trở lại, anh nhất định phải để cô biết hậu quả của hai lần ra đi mà không từ biệt là như thế nào.

Đi ra khỏi phòng làm việc ném điện thoại di động cho thư ký rồi mới đi vào phòng họp.

***

Thiên Tình đợi hơn cả tiếng đồng hồ người bên trong buồng điện thoại mới nói chuyện xong xoay người đi ra ngoài.

Đối phương thấy cô còn chờ ở đó, hơi khom người xin lỗi cô rồi vội vã đi.

Rốt cuộc cũng đến lượt mình, Thiên Tình nở nụ cười đi vào buồng điện thoại. Có thể giải thích rõ ràng với anh, trong lòng cô sẽ thoải mái hơn. Bỏ tiền xu vào trạm điện thoại, bấm dãy số đã sớm nhớ kỹ trong lòng. Tay bấm xuống từng con số, trong lòng cô không hiểu sao lại cảm thấy khẩn trương. Không biết anh có nhận điện thoại của mình hay không? Nói không chừng, bây giờ anh vẫn đang tức giận!

Bấm số xong. Nghe thấy tiếng đổ chuông ở đầu bên kia, trái tim cô cũng theo đó mà nhảy loạn không ngừng.

Nhưng….Điện thoại đổ chuông hết hồi này tới hồi khác, mà đầu bên kia vẫn không có ai nghe máy. Anh thấy điện thoại gọi đến từ Hàn Quốc, là không nghe được, hay là….thật sự không quan tâm đến mình nữa?

Thiên Tình thất vọng mím môi. Không bỏ cuộc, lại bấm số điện thoại một lần nữa. Tiếng chuông máy móc vẫn không ngừng vang lên những âm thanh đơn điệu….Lần này cũng không có ai nghe.

Đợi một lúc lâu, cho đến khi truyền đến giọng nói tiếng Hàn lạnh lẽo, bên ngoài trạm lại có người đang đợi, cuối cùng cô cũng phải bỏ cuộc. Cúp điện thoại, lấy tiền xu được trả lại ra, thất vọng bước ra khỏi trạm điện thoại.

Tuyết rơi thật nhiều bay giữa không trung….Cô không rời đi ngay, mà ngồi chờ ở bên ngoài trạm điện thoại.

Cô nghĩ….Có thể anh không nhìn thấy. Lát nữa khi thấy số này có lẽ sẽ gọi lại! Thiên Tình dựa vào bên cạnh trạm điện thoại, lặng lẽ ngồi xổm xuống.

Trạm điện thoại bị người ta chiếm giữ hơn mười phút, người nọ còn luyến tiếc một lúc mới tiếc nuối đi ra. Người kia đi ra thì thấy Thiên Tình ngồi ở đó nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Bông tuyết rơi trắng xóa trên đỉnh đầu, vai, và lông mi của cô….

Cô ta bị lạnh rùng mình, “Cô gái, cô tỉnh lại đi.” Người kia vội vàng đẩy cô. Trời này mà ngủ ở đây, sẽ bị lạnh chết mất!

Thiên Tình ngồi máy bay khá lâu, cộng thêm đi đường quá mệt mỏi. Cho nên mới thiếp một chút mà đã ngủ quên luôn, cô thật sự không chống nổi. Bị người ta lắc mấy cái rốt cuộc mới tỉnh lại.

Thiên Tình chớp mắt vài cái, thấy gương mặt của một cô gái xa lạ, mơ màng chưa tỉnh hẳn.

“Cô gái, ngủ ở chỗ này sẽ chết cóng đó, cô mau về ngủ đi.” Đối phương tốt bụng nhắc nhở.

Thiên Tình lúc này mới phát hiện mình đã ngủ thiếp đi, “Tôi ngủ lâu rồi sao? Tôi đang chờ một cuộc điện thoại rất quan trọng.”

“Đối phương sẽ gọi ở đây sao?” Người kia chỉ vào trạm điện thoại sau lưng.

Hai chân Thiên Tình đã bị lạnh đến tê rần, phải vịn vào trạm điện thoại mới miễn cưỡng đứ


Old school Easter eggs.