Polaroid
Tổng giám đốc tha tôi đi

Tổng giám đốc tha tôi đi

Tác giả: Đoan Mộc Ngâm Ngâm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329811

Bình chọn: 8.5.00/10/981 lượt.

g thời áp cơ thể mình sát lại lần nữa.

“Không có tâm trạng!” Lục Yến Tùng đẩy cô ta ra, bắt đầu sửa sang lại quần áo của mình. Cũng không thèm liếc mắt nhìn cô ta thêm lần nào.

“Không có tâm trạng? Nhưng rõ ràng anh cũng rất muốn, cũng có cảm giác với em kia mà!” Trình độ hiểu biết của cô về đàn ông còn nhiều hơn cả phụ nữ. Biểu hiện mới vừa rồi của anh rõ là rất muốn sở hữu chiếm đoạt, và đó cũng chỉ có khi đàn ông đối với đàn bà. Sao bây giờ lại biến thành không có tâm trạng?

Lục Yến Tùng đã cầm áo khoác, lấy chìa khóa xe. Nghe được lời của người phụ nữ, anh liếc cô một cái, lạnh lùng vô tình mở miệng: “Đó là bởi vì nghĩ tới một người phụ nữ khác, nên mới có cảm giác!”

“Anh….” Sắc mặt đối phương xanh mét. Điều này tồi tệ đến mức nào, nhục nhã và độc ác đến cỡ nào chứ! Cô ta không ngần ngại để bị anh đè ra nằm dưới cơ thể anh, thế nhưng trong lòng anh lại nghĩ đến người khác?

Cô muốn nói chuyện rõ ràng với Lục Yến Tùng, nhưng cửa phòng đã bị đóng “Rầm….” lại một tiếng thật lớn.

Bóng dáng tuyệt tình đó cũng đã hoàn toàn biến mất khỏi căn hộ.

***

Bên trong sòng bạc 701, giờ phút này đang vào giai đoạn gay cấn.

Những lá bài được mở ra cũng vô cùng đặc sắc.

Thi Nam Sênh là bộ sảnh một nước: 789 Cơ.

Còn của Cảnh Kiến Quốc là: JQK Bích.

Từ trên mặt bài cho thấy, phần thắng của Cảnh Kiến Quốc cao hơn một bậc.

Thi Nam Sênh nhíu mày, liếc nhìn Thiên Tình đang khẩn trương ở bên cạnh, “Em nghĩ ai thắng?”

“Đương nhiên là cha em!” Thiên Tình không chút nghĩ ngợi mở miệng. Mặc dù cô không muốn anh vô duyên vô cớ mất hai trăm vạn, nhưng cô càng không muốn cha bị mất đi đôi tay.

Thi Nam Sênh bĩu bĩu môi, “Em rất thẳng thắn. Có điều….” Anh dừng lại không nói nữa mà gom lại các lá bài, không mở lá bài tẩy cuối cùng ra.

Nghe thấy người phát bài lên tiếng: “Mời hai vị mở bài!”

Cảnh Kiến Quốc xem qua lá bài cuối cùng, sau khi xem xong, không giữ được bình tĩnh quăng lá bài cuối cùng ra, “9 Bích! Hắc hắc, tuy không phải là 10 Bích, nhưng cũng được tính là một nước. Cũng xem như một cây bài lớn rồi! Anh Thi, không phải anh cũng may mắn bắt được lá sảnh liền nữa chứ.”

Sau khi Thiên Tình thấy cha mở bài ra, mới thở nhẹ một hơi. Bởi vì, khi vừa bắt đầu cô có lén nhìn lá bài tẩy của Thi Nam Sênh, là một lá bài có hoa văn và màu sắc khác.

Cuối cùng cô cũng có thể yên tâm rồi….nhưng trái tim còn chưa được yên ổn bao lâu thì… Tiếng cười nhạt của Thi Nam Sênh vang vang ở bên tai…

“Vậy đành khiến em phải thất vọng rồi. Không ngờ anh lại may mắn bắt được lá 10 cơ…là sảnh liền một nước!” Anh hung dung tình tang mở lá bài cuối cùng ra thảy lên bàn.

Nhìn thấy ánh mắt không dám tin của Thiên Tình, anh nhướn mày, “Để em thất vọng rồi.”

“Anh….” Thiên Tình cứng họng, nói không nên lời.

Rõ ràng chính là lá bài 7 rô, sao anh có thể biến thành 10 cơ? Lẽ nào anh chơi gian lận sao? Nhưng từ đầu tới cuối cô luôn ngồi ở bên cạnh anh, làm sao anh có cơ hội để tráo bài?

Nụ cười hả hê của Cảnh Kiến Quốc cứng đờ trên mặt. Một giây kế tiếp…. Sắc mặt trắng bệch.

“Anh Thi thắng!” Trọng tài đẩy hết thẻ chip trước mặt Cảnh Kiến Quốc sang cho Thi Nam Sênh.

Thi Nam Sênh mắt lạnh nhìn Cảnh Kiến Quốc, vừa gọi điện thoại, vừa nói: “Bây giờ tôi sẽ lấy đi đôi tay này của bác. Bác chờ một chút, tôi gọi người tới đây lấy.” Giọng điệu của anh rất lạnh nhạt, giống như đang nói chuyện gì đó không quan trọng.

Thiên Tình sợ hãi trố mắt, “Anh Thi, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Thi Nam Sênh tựa như không nghe thấy cô nói, đứng thẳng dậy đi tới chỗ Cảnh Kiến Quốc. Anh cúi đầu nhìn sắc mặt Cảnh Kiến Quốc, “Bây giờ tôi gọi điện cho Asy, anh ta sẽ lập tức phái người tới đây thay tôi lấy đôi tay này của bác đi.”

Asy? Cái tên này vừa nói ra, đám người chung quanh há miệng hít thở. Có ai mà không biết Asy là trùm đứng đầu giới xã hội đen tiếng tăm lừng lẫy. Hơn nữa, còn có mối quan hệ rất tốt với Thi gia.

Sắc mặt Cảnh Kiến Quốc lập tức trắng bệch, hoảng sợ nhìn Thi Nam Sênh, “Cậu Thi, có chuyện gì từ từ nói….có chuyện gì từ từ nói….”

“Dám chơi thì phải dám chịu!” Thi Nam Sênh quả quyết bấm điện thoại, không cho ông đường lui.

Thiên Tình lập tức ngăn cản trước mặt Cảnh Kiến Quốc, tức giận nhìn Thi Nam Sênh trừng trừng, “Anh Thi, ban đầu tôi còn tưởng rằng anh là người tốt, sẵn lòng giúp đỡ tôi, nhưng hóa ra là tôi lầm rồi. Bây giờ anh đang làm gì hả? Anh muốn lấy tay của cha tôi, đây là hành vi phạm pháp! Sao anh có thể máu lạnh, tàn bạo như thế?”

Máu lạnh, tàn bạo? Người phụ nữ này, rốt cuộc đang nói nhảm gì vậy hả?

“Thiên Tình, con cầu xin cậu ấy giúp cha đi, cha không muốn…. Cha muốn giữ lại đôi tay này….” Cảnh Kiến Quốc cầu xin Thiên Tình.

Thi Nam Sênh lạnh lùng liếc nhìn ông ta, vẫn không có phản ứng. Đưa điện thoại lên tai, hiển nhiên đã kết nối, anh mở miệng: “Asy, là tôi! Bây giờ tôi đang ở….”

“Đừng mà!” Cảnh Kiến Quốc sợ đến mức hai chân nhũn ra.

Thiên Tình nhào tới cướp điện thoại của Thi Nam Sênh, không chờ anh nói cô đã tắt luôn điện thoại di động.

Thi Nam Sênh thờ ơ nhìn cô. Người phụ nữ này, thật sự coi mình không có tính người? Trong