
Tình, em luôn bướng bỉnh không đúng lúc! Nếu tính tình em ngang ngược như vậy, sao không ném bài của cha em đi, rồi mạnh mẽ lôi ông ấy về với em?”
“Tôi….” Cô hơi mím môi, “Đó là cha tôi mà.” Sao cô có thể đối với ông như vậy được chứ?
Thi Nam Sênh dù giận nhưng không thể chối cãi, liếc nhìn cô nói, “Nếu em đã không có cách, thì hãy ngoan ngoãn ngồi xuống.”
Cô vẫn không nhúc nhích.
Thi Nam Sênh thở dài, nhìn cô, giọng nói không tốt lắm, “Tin anh một lần.”
Thiên Tình sửng sốt.
Tin anh một lần…. Anh, có thể để mình tin tưởng được sao? Muốn hỏi anh, nhưng anh đã quay mặt đi, ngồi thẳng người mở ra lá bài thứ nhất.
Nhìn tấm lưng kia, ánh mắt Thiên Tình thoáng xao động. Có phải… Mình cũng nên tin anh một lần hay không?
Có lẽ, anh đang thật sự giúp mình…. Thiên Tình do dự một lúc rồi ngoan ngoãn trở lại ngồi xuống bên cạnh anh.
Cô nguyện ý tin anh một lần….
Bởi vì hai ngày nay anh ra tay giúp mình không ít, mình cũng nên tin tưởng anh.
…….
Ngôi nhà của một cô gái độc thân được bố trí đơn giản qua loa, nơi ở của một người phụ nữ, nhưng chẳng có bao nhiêu món đồ bắt mắt.
Mái tóc dài uốn xoăn gợn sóng của người phụ nữ rũ xuống trước ngực. Trên người không mặc gì, có thể thấy khuôn ngực đầy đặn thấp thoáng sau những lọn tóc. Thân dưới mặc một cái váy ngắn đến nỗi không che hết mông. Trang phục như vậy, thực sự là hấp dẫn lửa dục của người đàn ông.
“Đêm nay sao lại đến nơi này? Không phải nói muốn đến sòng bạc sao?” Người phụ nữ duyên dáng mở miệng, như con mèo nhỏ nằm sáp ở trước ngực người đàn ông.
“Nhớ em, tới thăm em một chút, không được sao?” Ngón tay dài của người đàn ông nâng cằm dưới người phụ nữ lên, nhỏ giọng tâm tình.
Người phụ nữ càng cười tươi hơn, lật người nằm sấp lên người anh ta.
Chân thon dài như có như không mơn trớn giữa hai chân cường tráng của người đàn ông, “Hôm nay đúng là chuyện đáng ngạc nhiên, cậu chủ Lục mà cũng biết nhớ tới người khác nữa à.”
Lục Yến Tùng hơi nheo mắt lại, trong mắt thấp thoáng vẻ tối tăm. Đúng vậy! Lục Yến Tùng anh là ai? Muốn loại phụ nữ nào mà không có? Xinh đẹp quyến rũ, mị hoặc, ngây thơ trong sáng, chỉ cần ngoắc tay một cái mà thôi.
Anh hoàn toàn không thiếu phụ nữ, làm gì có chuyện biết nhung nhớ tới một người phụ nữ nào?
Nhưng….chết tiệt là giờ phút này trong đầu anh lại không ngừng lẩn quẩn bóng dáng một người phụ nữ. Dù là bây giờ anh đang ôm một người phụ nữ khác, thế nhưng bóng dáng chết tiệt đó vẫn luôn ám ảnh anh!
Shit! Anh bị trúng tà sao?
Chương 132: Lục Yến Tùng, Anh Chính Là Ác Quỷ.
“Cậu chủ Lục, nhìn bộ dạng như người mất hồn này của anh, đâu giống là đang nhớ đến em chứ?” Thấy dáng vẻ phân tâm của Lục Yến Tùng, người phụ nữ ra vẻ nửa hờn nửa trách cười nói. Ngón tay vẽ vòng tròn qua lại trên ngực anh.
Dáng vẻ mời mọc đầy quyến rũ….
Lục Yến Tùng hoàn hồn, lời của người phụ nữ này, hình như đã dẫm vào nỗi đau của anh. Đôi con ngươi co rút lại, anh bỗng dưng lật người, thô lỗ đè lên người phụ nữ nằm ở bên dưới, “Em đã đoán đúng, thật ra tôi không nhớ em….”
Giọng nói như yêu ma của Lục Yến Tùng vang bên tai người phụ nữ, bàn tay nóng như lửa di chuyển chầm chậm từ đùi của người phụ nữ men dần lên phía trên, “Tôi nhớ chính là cơ thể của em…. tiếng rên rỉ trên giường của em….”
Người phụ nữ cười duyên, đẩy anh một cái, “Anh hư quá đi….”
“Chẳng lẽ em không thích tôi hư sao?” Lục Yến Tùng xốc mép váy của người phụ nữ lên, sau đó giật mạnh xuống, lộ cả chiếc quần lót viền tơ.
“Ưm….” Người phụ nữ hít sâu một hơi, nhìn thấy chiếc váy bị ném xuống nền đất. Hai chân cô ta cuốn lấy bờ eo cường tráng của Lục Yến Tùng, nghịch ngợm đưa nơi tư mật mềm mại của chính mình tiến gần đến phía dưới cơ thể anh, trêu chọc ma sát qua lại.
Lục Yến Tùng hung hãn bóp lấy bầu ngực đày đặn của cô ta, thô lỗ nhào nặn. Hành động không hề có chút thương hương tiếc ngọc nào.
Người phụ nữ cũng bị vỗ về chơi đùa làm cho choáng váng, yêu kiều rên rỉ, cực kỳ hưng phấn.
Lục Yến Tùng nghiến răng. Không phải đang muốn phụ nữ sao? Hiện tại dưới người chính là một báu vật cực phẩm! Chẳng lẽ còn không thỏa mãn được mình sao?
Nhưng…. Khi cô gái đưa tay muốn cởi lưng quần xuống thì ánh mắt anh chợt sẫm lại, sau đó hung hăng giữ tay của người phụ nữ lại.
“Cậu chủ Lục?” Người phụ nữ nghi hoặc giương mắt nhìn anh. Ánh mắt mê ly này, gần như có thể chảy ra nước. Rất mê người, rất mất hồn….
Nhưng…. Đáng chết! Anh lại không hề có cảm giác!
Cho dù là nghe thấy tiếng cô ta rên rỉ thở dốc, nhưng trong đầu anh lại hiện ra tiếng kêu rên quật cường của Cảnh Vãn Tình.
Nhìn thân thể người phụ nữ này, mà anh chỉ nghĩ tới cơ thể luôn dễ dàng khiến anh nổi lửa của Cảnh Vãn Tình….
Cùng với….dáng vẻ mê loạn của cô khi bị mình ra vào…. Lục Yến Tùng gần như có thể tưởng tượng ra được, hình ảnh giờ phút này một mình cô ở trong phòng hưởng thụ cây gậy rung đó với dáng vẻ phóng túng như thế nào. Nghĩ đến đây, anh chỉ cảm thấy một luồng hơi nóng ngùn ngụt từ hạn thể bốc lên.
Đáng chết! Anh không thể đợi được tới sáng mai!
“Sao vậy?” Người phụ nữ không hiểu anh bị làm sao hỏi lại. Đồn