Tổng giám đốc tha tôi đi

Tổng giám đốc tha tôi đi

Tác giả: Đoan Mộc Ngâm Ngâm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210212

Bình chọn: 9.00/10/1021 lượt.

i thích: “Vừa rồi xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, tôi bị rơi xuống hồ bơi.”

“Hồ bơi? Không phải cô đang đứng trong hồ bơi gọi điện cho tôi đấy chứ?”

“Dĩ nhiên không phải. Tôi được người ta cứu lên rồi, hiện giờ đang ở trong phòng nghỉ của khách sạn.”

“Phòng nghỉ?” Lăng Phong trợn mắt há mồm, “Cảnh Thiên Tình, rốt cuộc cô có đầu óc không đấy? Người ta đưa cô về phòng thì cô cũng đi theo? Tôi xin cô đấy, công ty đầu tư cho cô để cô trở thành ‘Ngọc nữ’ chứ không phải đi ‘câu khách’! Cô tùy tiện đi vào phòng với người khác như vậy, nếu như bị cánh nhà báo bắt gặp, lỡ sau này đổ bể ra, cô còn chỗ đứng nào nữa chứ?”

“Tôi….” Thiên Tình muốn giải thích.

Lăng Phong không cần nghe lập tức ngắt lời cô, “Nói cho tôi biết ai dẫn cô đi! Giờ đang ở phòng nào! Tôi lập tức tới đón cô.”

“Là…Thi Nam Sênh dẫn tôi đi. Có điều anh ấy chỉ tốt bụng cứu tôi thôi. Hơn nữa lớp trang điểm của tôi đã bị trôi đi rồi, váy cũng ướt, cho nên chỉ đành phải đi theo tới đây.” Thiên Tình giải thích.

“Cô nói là ai đưa cô đi?” Lăng Phong như không nghe rõ, hỏi lại.

“Thi Nam Sênh.” Thiên Tình ngoan ngoãn lặp lại.

“Thì ra là anh ta! Thảo nào tôi vừa chớp mắt một cái đã không thấy đâu nữa.” Trong giọng nói của Lăng Phong dường như đã bớt giận. Suy nghĩ lựa lời nói: “Thiên Tình, bây giờ hai người đang ở cùng nhau, vậy cô phải nắm bắt cơ hội hỏi anh ta chuyện ra mắt giới thiệu sản phẩm mới. Nếu như cô có thể nắm bắt được cơ hội này, đây chính là một cơ hội rất tốt cho cô. Đúng rồi, khi nào cô đi được? Tôi đến đưa cô đi trang điểm và thay lại đồ khác. Tiệc cũng còn khá lâu mới kết thúc, còn rất nhiều người cô chưa gặp, nhất định phải có mặt để chào hỏi.”

“Được, không cần đến đâu, tôi xuống ngay đây. Khi nào xuống tôi sẽ điện thoại cho anh.”

“Ừ.”

Sau khi cúp điện thoại, Thiên Tình ngồi phịch xuống ghế sô pha. Đầu vẫn thấy hơi đau. Cô lắc lắc đầu để làm dịu bớt cơn đau.

Vừa nghiêng đầu thì thấy Thi Nam Sênh đã tắm xong đi ra, không biết đã đứng ở cửa ngăn phòng ngủ với phòng khách tự bao giờ.

“Nếu thấy không khỏe thì tối nay đừng xuống đó nữa. Lát nữa bác sĩ khám xong ăn chút gì đó, uống thuốc rồi đi ngủ một giấc. Đợi sáng mai khỏe rồi tính.” Thi Nam Sênh không bỏ qua động tác vừa rồi của cô.

Thiên Tình vội đứng lên trả điện thoại di động cho anh, nhỏ nhẹ nói tiếng cảm ơn rồi nói tiếp: “Bữa tiệc tối nay là công ty đặc biệt chuẩn bị cho tôi, tôi không thể bỏ đi như vậy được.”

Thi Nam Sênh lạnh lùng liếc nhìn cô, “Tiệc tùng quan trọng hơn cả sức khỏe sao?”

“Vâng.” Thiên Tình không chút do dự gật đầu, “Tham dự bữa tiệc này là công việc của tôi. Huống chi, nếu tôi đã quyết định gia nhập vào giới showbiz, thì cần phải thể hiện thật tốt trong các sự kiện, như vậy mới không uổng phí công sức tôi được đào tạo ở Hàn Quốc mấy tháng qua, cũng không phụ sự bồi dưỡng của công ty.” Cô nói rất nghiêm túc, nét mặt chuyên chú như ngời sáng dưới ánh đèn.

Thi Nam Sênh nheo mắt lại, “Em không thích hợp trong ngành này!”

“Mười tháng trước anh cũng nói như vậy.” Thiên Tình nhìn anh, trong ánh mắt đầy vẻ kiên định, “Tôi không muốn suy nghĩ nó quá phức tạp. Bỏ qua những thứ ánh sáng hào nhoáng mà người đời khoác lên, thật ra nghề diễn viên cũng giống như bao ngành nghề khác, cũng là làm việc trong một môi trường bình thường mà thôi. Bất kể là ở đâu, tôi chỉ cần làm tốt công việc của mình, không thẹn với lương tâm là được rồi.”

“Môi trường bình thường?” Thi Nam Sênh hiển nhiên rất không tán thành với suy nghĩ này của cô, “Nếu là công việc bình thường, vậy thì tại sao mới tham gia ngày đầu tiên đã bị người ra quấy rối? Nếu là môi trường bình thường, vậy tại sao lúc em bị kẻ khác quấy rối mà những người xung quanh đều nhìn thấy nhưng nhắm mắt làm ngơ?”

Hai vấn đề đơn giản nhưng nhất thời khiến Thiên Tình á khẩu không trả lời được.

Thi Nam Sênh cười lạnh một tiếng, dáng vẻ như muốn nói cô còn quá ngây thơ, “Đó chính là sự khác biệt giữa bình thường và không bình thường! Đừng tự lừa mình nữa. Bước vào vòng xoáy này rồi, dù cho em muốn giữ mình trong sạch cũng khó mà giữ nổi! Nếu hôm nay không phải gặp được tôi, em đã bị lão già háo sắc Hà Niệm Khuynh kia ăn sạch rồi, cũng chẳng có ai đứng ra nói giúp cho em đâu!”

“Cám ơn anh.” Thiên Tình im lặng một lúc, cuối cùng nói ra ba chữ này.

Thi Nam Sênh bị ba chữ này của cô làm cho nghẹn họng, sau đó cúi đầu nhìn cô, “Cảnh Thiên Tình, những điều tôi vừa nói, em có hiểu được ý tôi muốn nói gì không?”

Chương 119: Động Lòng

Chẳng lẽ anh nói nhiều như vậy để chỉ nhận lại câu cám ơn hời hợt của cô thôi sao?

Thiên Tình mím môi nói, “Tôi không còn đường lui nữa.”

“Có phải em kiên quyết muốn đi con đường này đến cùng?”

“Ừm.” Thiên Tình gật đầu khẳng định.

Thi Nam Sênh hít một hơi, bực tức vung tay lên định gõ vào đầu gỗ cô một cái.

Thiên Tình sợ hãi vội rụt cổ lại. Thấy dáng vẻ tội nghiệp đó, Thi Nam Sênh lại giận dữ hạ tay xuống, “Được, em cứ làm đi! Sau này có bị thiệt thòi gì thì đừng có hối hận.” Anh tức giận trừng mắt nhìn cô.

Thiên Tình muốn nói cô sẽ tự bảo vệ bản thân mình.

Nhưng….Lời đến bên môi lại


80s toys - Atari. I still have