Tổng giám đốc tha tôi đi

Tổng giám đốc tha tôi đi

Tác giả: Đoan Mộc Ngâm Ngâm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210235

Bình chọn: 9.00/10/1023 lượt.

. Đúng vậy, ở đây đang có người bệnh!”

Bác sĩ? Thiên Tình lập tức nhớ ra, cô còn phải quay lại tiệc rượu kia, không thể chờ bác sĩ đến khám được!

Buổi tiệc hôm nay vô cùng quan trọng, nếu cô làm hỏng nó, nói không chừng Lăng Phong sẽ rất thất vọng về cô.

“Không cần gọi bác sĩ đâu, tôi không sao. Chỉ là chuyện nhỏ thôi….” Cô cuộn chăn, dịch đến sát mép giường chỗ anh đứng, vừa ra dấu cho anh vừa lắc đầu.

Thi Nam Sênh tức giận trừng mắt nhìn cô, rồi quay sang ra lệnh cho người của khách sạn ở đầu bên kia điện thoại, “Lập tức tới đây! Không được chậm trễ. Đúng vậy, phải nhanh lên!” Dứt lời liền cúp điện thoại.

Quay đầu thấy cô ôm chăn ngồi ở đầu giường, “Tôi không muốn gặp bác sĩ đâu, chỉ là cảm vặt thôi, lát nữa tôi còn phải quay lại bữa tiệc.”

Thi Nam Sênh với lấy cái túi mình mang về lúc nãy, lấy từ bên trong ra một bộ váy, “Đi thay đi!”

Thiên Tình sửng sốt. Lúc nãy anh không có ở đây là vì đi mua đồ cho cô thay ư? Thiên Tình liếc nhìn nhãn hiệu, lập tức kinh ngạc. Cô vốn không ảm hiểu nhiều về các nhãn hiệu thời trang nổi tiếng, nhưng ở Hàn Quốc sống chung với nhiều người nổi tiếng một thời gian, ít nhiều cũng nhận thức được một chút.

Họ biết đủ các nhãn hiệu thời trang cao cấp trên thế giới, sắm sửa mỗi ngày trước mặt, muốn cô không biết cũng khó. Lật lại nhìn giá tiền xong cũng một phen choáng váng. Cô kinh hoảng nhìn anh, gấp bộ váy định trả lại anh.

Thi Nam Sênh rũ mắt nhìn hành động của cô, “Sao hả? Em định quấn khăn tắm hay mặc áo ngủ đi dự tiệc đây?”

Hả….? Câu hỏi của anh, đúng là một vấn đề tương đối nghiêm trọng.

“Nhưng bộ váy này đắt quá.”

Anh ung dung khoanh tay trước ngực, “Tôi không ngại nếu em quấn khăn tắm đi xuống dưới đâu. Tin chắc rằng em nhất định sẽ làm cho buổi tiệc xôn xao chấn động lần nữa cho mà xem.”

Ồ, anh nói cũng phải! Cô không còn lựa chọn nào khác. Thiên Tình đành lấy bộ váy ra, sau đó nhìn Thi Nam Sênh, Thi Nam Sênh chỉ hừ nhẹ một tiếng rồi quay người đi ra khỏi phòng ngủ.

Nhìn bóng lưng anh dần dần biến mất, sau đó còn nhẹ nhàng khép cửa lại giúp mình, Thiên Tình chợt cười ngô nghê.

Đầu thật sự hơi đau. Vừa gặp phải gã Hà Niệm Khuynh đó, rồi còn bị rơi xuống nước, tối nay đúng là xui xẻo hết biết….

Nhưng không hiểu sao, cô lại thấy tâm trạng rất tốt.

Nhìn bộ váy màu xanh trong tay, trong lòng dâng lên cảm xúc vô cùng ngọt ngào.

Thiên Tình biết, mắt thẩm mỹ của anh xưa nay rất tốt. Bộ lễ phục màu xanh lam mặc lên người không có vẻ rực rỡ như bộ váy màu vàng kia, mà mang đến cảm giác dịu nhẹ, yêu tĩnh như mặt hồ vậy.

Nhìn chính mình trong gương, sắc mặt quả nhiên rất đỏ, chạm nhẹ vào thôi đã cảm thấy nóng hừng hực như lửa.

Cô đi tới cửa, nhẹ mở cửa phòng ngủ ra, thấy Thi Nam Sênh đang ngồi trên ghế sô pha xoay xoay điện thoại trong tay, trên người vẫn mặc chiếc áo ngủ kia.

Nhìn bóng dáng đó rồi nghĩ đến chuyện ban nãy, mặt Thiên Tình lại đỏ ửng, nhịp tim không khống chế được bắt đầu tăng nhanh.

Nghe thấy tiếng mở cửa, anh quay đầu lại, “Thay xong rồi à?”

“Vâng.” Thiên Tình đi ra, cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của anh đang nhìn mình chằm chằm.

Cô liếm liếm cánh môi khô hốc của mình, nghe anh hờ hững phán một câu: “Rất hợp với em.”

Đuôi lông mày cong lên, Thiên Tình khẽ mỉm cười, nốt ruồi nơi khóe mắt như lóe sang, “Tôi có thể mượn điện thoại của anh dùng một chút được không?”

Lúc cô nhảy xuống nước, điện thoại di động của cô cũng rơi xuống nước mất rồi. Sợ là lúc này Lăng Phong đang quýnh quáng tìm cô đến phát điên.

Thi Nam Sênh liếc nhìn điện thoại trong tay rồi đưa cho cô, “Bác sĩ sẽ đến ngay thôi.”

“Cám ơn.” Cô đưa tay nhận lấy điện thoại. Nhưng không gọi ngay mà nhìn anh nói, “Anh không đi tắm sao? Để tóc ướt vậy không tắm coi chừng cảm lạnh đó.” Lời nói tuy đơn giản, nhưng ẩn chứa đầy sự quan tâm.

Nhận thấy ánh mắt khác thường của anh, cô thoáng giật mình, vội vàng cúi đầu làm bộ như đang nhấn số, không dám ngẩng đầu lên nữa.

Thi Nam Sênh không nói gì, đứng dậy, lúc đi ngang qua cô thì anh chợt dừng bước.

Cảm nhận được hơi thở nam tính đang áp sát bên người, hô hấp của Thiên Tình như chững lại.

“Nói điện thoại xong thì sấy khô tóc đi. Nếu không sẽ bị cảm nặng hơn nữa đấy.”

“Hả? Vâng!” Thiên Tình ngơ ngác gật đầu.

Nói xong anh liền xoay người đi vào phòng tắm.

Nhìn theo tấm lưng kia, trong lòng Thiên Tình chợt dâng lên cảm giác rất kỳ lạ.

Thật kỳ lạ…

Chia xa mười tháng, cô vốn tưởng rằng cả hai sẽ trở nên xa lạ lắm, thế nhưng…hiện tại nào có cảm giác đó?

“A lô! A lô? Ai đó? Mau nói đi chứ!” Trong lúc Thiên Tình đang ngẩn người thì điện thoại cũng được kết nối, đầu bên kia vọng lại giọng nói của Lăng Phong.

Lúc này cô mới hoàn hồn, cuống quít đưa điện thoại di động lên đặt bên tai, “A lô, Lăng Phong, là tôi.”

“Thiên Tình?” Lăng Phong rõ ràng thở hắt ra một hơi, “Cô đi đâu vậy? Tôi tìm cô nãy giờ! Buổi tiệc quan trọng thế này mà cô lại đột nhiên đi đâu mất. Đúng là chẳng ra làm sao cả! Cô lập tức tới đây cho tôi!”

Anh ta hỏi một hơi liên tiếp khiến Thiên Tình vô cùng áy náy. Bịt lỗ tai lại, đợi đến Lăng Phong khi nói xong, cô mới giả


Polaroid