Tổng giám đốc tha tôi đi

Tổng giám đốc tha tôi đi

Tác giả: Đoan Mộc Ngâm Ngâm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210163

Bình chọn: 7.00/10/1016 lượt.

ỉ.” Thi Nam Sênh không khỏi phải nhìn cô bằng ánh mắt khác xưa.

Trước kia, cô có được sự tự tin này sao? Cô dám ở trước mặt anh, tràn đầy tự tin nói bản thân có thể nhập vai rất tốt?

Xem ra, mười tháng này cô học hỏi được không ít.

Hơn nữa….Cô như thế, so với mười tháng trước dường như càng trở nên quyến rũ hơn.

Thiên Tình không biết anh nói như vậy là đang khen mình, hay là châm biếm mình nữa, chỉ nói: “Tôi chỉ muốn tận dụng cơ hội để có được công việc tốt thôi.”

Thi Nam Sênh không đáp lời Thiên Tình. Cúi đầu, lại cầm quyển tạp chí bên cạnh lên lật xem với động tác chẳng mấy quan tâm.

Hình như là đang suy nghĩ chuyện của Thiên Tình, mà cũng giống như không nghĩ gì cả.

Thiên Tình không đoán được suy nghĩ của anh, sợ Lăng Phong sốt ruột ở dưới chờ, nên không dám ở lại lâu thêm nữa.

“Anh Thi, hy vọng anh có thể suy nghĩ đến những điều tôi vừa nói. Không còn chuyện gì nữa, tôi xin phép.” Khách sáo còn nghiêm túc hóa hơi cúi người chào. Sau khi tạm biệt anh xong, cô vội vã mở cửa chạy ra ngoài.

Dáng vẻ cung kính này quả thật rất giống với một sinh viên đại học đi phỏng vấn.

Nhìn bóng lưng biến mất phía ngoài cửa, ánh mắt Thi Nam Sênh trở nên sâu thẳm, cũng không sao tập trung vào quyển tạp chí được nữa.

Gian phòng lập tức trở lên trống trải, khiến anh có chút khó chịu nhíu mày.

Cô nhóc này, mới nói mấy câu đã làm suy nghĩ của anh rối loạn lên rồi. Buồn bực đặt quyển tạp chí xuống, tay chống cằm trầm ngâm suy nghĩ.

Một lúc sau, anh đứng dậy, vừa cởi áo ngủ trên người ra, vừa đi vào hướng phòng ngủ.

Chương 120: Bị Trêu Ghẹo

Cầm lấy áo sơ mi cùng chiếc áo vest vừa mới mua ban nãy mặc lên người.

Áo vest màu xanh ngọc, cùng với chiếc váy xanh như nước hồ của cô chính là một cặp hoàn hảo.

Anh cũng không hiểu tại sao mình lại chọn hai bộ trang phục này, lúc đó anh chỉ chọn theo bản năng thôi.

Giống như….thế này mới xứng đôi.

***

Thiên Tình đi nhanh xuống lầu, rồi đi thẳng tới chỗ xe bảo mẫu.

Thợ trang điểm đã chuẩn bị sẵn sàng, nhìn bộ lễ phục trên người cô mà không dằn được chắc lưỡi hít hà.

Làm trong ngành này chẳng có mấy người không nhận ra được các nhãn hiệu thời trang quốc tế.

“Gì đây chứ? Chỉ là lính mới mà còn đòi trang điểm đến hai lần! Phiền chết được! Có trang điểm nữa cũng không trở thành Lâm Thanh Hà(*) được đâu.” Thợ trang điểm vừa oán trách, vừa lấy dụng cụ trang điểm ra.

(*) Lâm Thanh Hà: sinh ngày 3/11/1954, là một nữ diễn viên điện ảnh nổi tiếng người Đài Loan. Cô được coi là một trong những nữ diễn viên hàng đầu trên màn ảnh Hồng Kông và Đài Loan trong suốt những năm 1980. (Nguồn: Wiki)

Thiên Tình không phải không nghe ra lời châm chọc trong lời cô ta nói, nhưng chỉ cười cười, “Làm phiền chị rồi. Có điều, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ trở thành Lâm Thanh Hà, tôi chỉ cần làm chính mình là tốt rồi.” Lời nói hết sức nhẹ nhành, nhưng đủ để khiến thợ trang điểm nhất thời á khẩu không trả lời được.

Cô ta hung dữ lườm cô một cái, “Còn chưa nổi tiếng mà đã vênh mặt lên thế, bộ thật tưởng mình là minh tinh nổi tiếng chắc.”

Thiên Tình không muốn cãi vã với cô ta. Từ xưa đến nay trong nghề này, người mới thì luôn bị bắt nạt. Thậm chí ngay cả người quét rác cũng xem thường những người mới vào nghề.

***

Sau khi trang điểm xong, Thiên Tình cất túi thuốc vào túi xách xong mới đi vào phòng tiệc.

Lúc tới cửa, cô nâng váy đang định bước vào. Hơi nghiêng đầu chợt thấy một bóng dáng quen thuộc đứng trên hành lang.

Anh ấy….Không phải lúc này nên ở trong phòng sao? Tại sao lại đến phòng tiệc?

“Nhìn cái gì?” Thi Nam Sênh dập tắt điếu thuốc trong tay, miễn cưỡng nheo mắt nhìn cô.

Lúc này Thiên Tình mới chợt nhận ra mình đang nhìn anh đến mất cả hồn. Cô vội cúi đầu, ho nhẹ một tiếng, “Không có gì. Chỉ ngạc nhiên khi thấy anh ở đây thôi.”

“‘Daisy Story’ chưa chọn được người mẫu thích hợp, tôi đương nhiên vẫn phải xuất hiện.” Trên thực tế, chuyện này giao lại cho Mike là được rồi, một mình cậu ta có thể giải quyết được, căn bản không cần anh ra mặt.

“À.” Thiên Tình đáp nhẹ một tiếng, “Vậy tôi đi vào trước.”

Thi Nam Sênh không đáp lời cô, chỉ liếc cô một cái, đẩy cửa vào.

Ngay lúc Thiên Tình còn đang sững sờ, anh quay đầu lại, “Còn không đi vào?”

Thiên Tình giật mình “Ồ” lên một tiếng, rồi đi nhanh về phía trước.

Tay của anh vẫn đang giữ cửa, Thiên Tình khẽ khom người chui qua cánh tay anh đi vào.

Sợi tóc mềm mượt khẽ lướt qua cánh tay anh khiến anh cảm thấy ngưa ngứa, một đường len lỏi thẳng đến con tim. Nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn của cô, ánh mắt anh hơi dao động, nhưng rất nhanh đã bị giấu đi, chỉ còn vẻ bình tĩnh phẳng lặng.

Cùng cô đi vào, cùng cô sánh vai bước đi.

“Còn thấy chóng mặt không?” Anh đột nhiên hỏi bên tai cô. Giọng nói trầm ấm, tầm mắt đang nhìn về hướng khác, như chỉ hỏi cho có lệ vậy, nhưng lại khiến lòng Thiên Tình rung động, “Đã tốt hơn nhiều rồi.”

Chỉ giống như tùy ý hỏi thăm một câu lại làm cho Thiên Tình không nhịn được mà cong khóe môi.

Thấy Lăng Phong đang ở cách đấy không xa, cô hơi liếc mắt sang, nói nhỏ: “Tôi đi trước.”

“Ừ.” Anh nhàn nhạt đáp một tiến


Polly po-cket