
“Có phải vì anh căn bản cũng không yêu em hay không? Anh nói cho em biết đi?” Tống Tâm Dao đột nhiên nâng đôi mắt đẫm lệ lên nhìn Cung Hình Dực. Nhìn thấy nước mắt của cô, anh cũng không thể nói ra nổi một câu.
“Đứa ngốc, anh không yêu em thì yêu ai?” Hiện tại tinh thần của cô không tốt lắm, vẫn chưa thoát khỏi giấc mơ kia, anh chỉ có thể làm cho cô thoát ra khỏi đó. Lòng của cô bây giờ rất lo lắng, lo lắng anh thật sự không cần mình nữa.
“Anh yêu Tạ Tư Kỳ có đúng không? Cô ấy mới là người anh thương nhớ có phải không?” Tống Tâm Dao có chút cố tình gây sự.
“Cô ấy với anh có quen nhau một thời gian, nhưng mà cũng không giống như em nghĩ. Nếu như nói là thương nhớ, em mới là mối tình đầu của anh.” Nếu như trước đây không gặp được Tống Tâm Dao, anh căn bản cũng không tin tưởng vào tình yêu, kể từ khi cô xuất hiện anh mới thực sự nhận ra rằng, trên thế giới này thì ra vẫn có thứ gọi là tình yêu tồn tại. Chỉ là lúc trước anh không gặp được, cho đến khi Tống Tâm Dao xuất hiện, anh mới thực sự phát hiện ra anh cũng có thể yêu.
Trước kia, khi lái xe đi qua nơi nào đó, thấy một nam một nữ tay trong tay đi chung một chỗ, anh đều cảm thấy bọn họ rất ngây thơ, nhưng mà hiện tại anhcũng rất hi vọng, một ngày nào đó anh có thể đưa Tống Tâm Dao ra ngoài, nắm tay cô cùng nhau bước chậm trên một con đường.
Hiện tại, anh cảm thấy đó là một loại hạnh phúc thật yên bình.
“Thật sao?”
“Thật!” Cung Hình Dực hôn môi cô, hi vọng có thể khiến cho cô an tĩnh lại, để cho lòng cô cảm thấy yên tâm hơn.
Tại tập đoàn Tử Mị Tử, Tạ Tư Kỳ quả nhiên chạy tới công ty anh. Cung Hình Dực nói với thư ký, nếu như Tạ Tư Kỳ có đến thì phải ngăn lại, không cho vào.
“Cô lại tới làm gì vậy?” Thư ký không thể ngăn Tạ Tư Kỳ lại, đành phải cho cô ta vào phòng làm việc của Cung Hình Dực.
“Dực, anh biết hôm nay em đến đây làm gì rồi mà?” Tạ Tư Kỳ cười nhạt, đi tới bên người Cung Hình Dực, trực tiếp ngồi lên trên đùi, đưa tay vuốt lồng ngực anh.
“Đứng lên!” Hiện tại trừ Tống Tâm Dao ra, đối với bất kỳ người phụ nữ nào anh cũng không có hứng thú. Thậm chí cảm giác khi ngửi thấy mùi nước hoa trên người bọn họ cũng sẽ khiến cho anh cảm thấy buồn nôn.
“Dực, làm sao anh có thể tuyệt tình như vậy? Nói thế nào thì ban đầu chúng ta cũng có một thời gian yêu nhau, chẳng lẽ anh không muốn biết, em tới gặp anh làm gì sao?” Tạ Tư Kỳ vốn định hôn môi anh, Cung Hình Dực lại quay mặt đi tránh nụ hôn của cô ta.
Tạ Tư kỳ có chút tức giận nhìn Cung Hình Dực, anh thật sự thay đổi. Người phụ nữ kia lại có thể thay đổi anh nhiều như vậy, quả nhiên không đơn giản.
“Dực, tạu sao anh lại né tránh?” Tạ Tư Kỳ không vui nói.
“Tôi nói cô đứng lên, cô nghe không hiểu sao?” Giọng điệu Cung Hình Dực trở nên khó chịu hơn rất nhiều, nghe rất là âm trầm.
“Không, không thích!” Tạ Tư Kỳ lắc lắc eo thon nhỏ, cô không tin, lấy vóc người của cô lại không thể khơi lên sự kích thích của anh.
“Bịch” một tiếng, âm thanh vật nặng rơi xuống đất.
Cung Hình Dực khinh thường liếc mắt nhìn Tạ Tư Kỳ ngã trên mặt đất. Người phụ nữ này thật sự thích lãng phí thời gian của anh.
“Cung Hình Dực. . . . . .” Làm sao anh lại không có phong độ như vậy, sao lại có thể đột nhiên tự đứng lên, hại cô ngã xuống. Cái mông của cô, đau chết đi được.
“Muốn nói tôi không có phong độ sao? Xin lỗi, phong độ của tôi, tất cả đều dánh cho vợ, người phụ nữ nào muốn dựa gần vào tôi, chỉ có thể được đối xử như vậy, chỉ là còn có cách khác, cô có muốn thử một chút hay không?” Cung Hình Dực cười nhạt.
“Cái gì?” Cô có chút ngạc nhiên.
“Cô ngồi trên ghế sofa chờ một chút, tôi bảo thư ký pha cho cô ly cà phê uống trước đã, sau đó tôi lại nói cho cô biết.” Tạ Tư Kỳ gật đầu một cái, giọng điệu của anh so vừa rồi đã tốt hơn nhiều, cũng không đa nghi.
“Uống đi!” Cung Hình Dực tự mình đưa cà phê lên trước mặt nàng.
“Dực, anh còn nhớ rõ à, trước kia tất cả đều là anh tự mình đưa cà phê cho em đấy!” Cung Hình Dực cái gì cũng không nói, chỉ ngồi vào chỗ đối diện với cô trên ghế sa lon.
“Tổng giám đốc!” Bảo vệ lầu dưới nhận được điện thoại của thư ký liền lập tức chạy tới.
“Đến rồi! Khá nhanh! Đợi lát nữa tôi báo phòng tài vụ tăng tiền thưởng cho các anh, nhớ để lại tên cho thư ký!” Cung Hình Dực cười cười.
“Cám ơn tổng giám đốc!”
“Đúng rồi! Tạ tiểu thư muốn thưởng thức đối xử tốt nhất của công ty chúng ta, các anh đưa coo ấy đi xem một chút đi! Tôi gọi xong một cuộc điện thoại, lập tức đến ngay!” Bảo vệ đáp một tiếng, đi thẳng tới bên người Tạ Tư Kỳ, cũng không quản cô ta có đang uống cà phê hay là còn làm cái gì khác hay không, trực tiếp lôi cô ta dậy, ném ly cà phê trong tay cô ta xuống đất.
“A. . . . . . Các anh làm cái gì vậy? Mau buông tôi ra!” Bọn họ không phải muốn dẫn cô đi thưởng thức phục vụ tốt nhất của công ty sao? Tại sao lại lôi cô đi như vậy?
“Thật là lãng phí tâm ý của thư ký!” Lắc đầu một cái, ngoài cửa vẫn truyền đến tiếng thét chói tai của Tạ Tư Kỳ. Sau đó anh cũng liền ra khỏi phòng làm việc, cái gọi là đối xử tốt nhất này, vẫn là lần đầu tiên anh dùng tới, nếu như không đi xem một chút thì thật