Tổng giám đốc chớ cướp mẹ tôi

Tổng giám đốc chớ cướp mẹ tôi

Tác giả: Kiều Mạt Nhi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210335

Bình chọn: 7.5.00/10/1033 lượt.

đúng là lãng phí.

Nghĩ tới đó liền ra khỏi phòng làm việc, để thư ký thu dọn chỗ cà phê đổ kia rồi cùng nhau đi xuống dưới xem kịch vui.

“A! A! A. . . . . . Thả tôi xuống!” Tạ Tư Kỳ kêu la dọc theo đường đi, nhưng mà hơi sức của một người phụ nữ dù có thế nào cũng không thể hơn hơi sức của hai đấng mày râu.

“Cung Hình Dực, anh là tên khốn kiếp!” Tạ Tư Kỳ không có hình tượng mắng to. Cung Hình Dực đáng chết, lại dám đối đãi với cô như vậy, dám cho người lôi cô xuống dưới như thế này.

“Đừng có kêu, giọng cô như heo bị chọc tiết vậy, sẽ dọa các nhân viên trong công ty của tôi sợ hãi đó.” Cung Hình Dực còn chưa nói xong, tất cả người vây xem đều phá lên cười.

Không ngờ, tổng giám đốc của bọn họ còn có phương diện như thế, buồn cười quá! Chỉ là người phụ nữ này, cũng muốn chuốc lấy phiền toái. Có người nào là không biết người mà tổng giám đốc thích nhất chính là tiểu thư Tống Tâm Dao Tống, thế mà còn dám tới đây quyến rũ Cung Hình Dực.

“Cung Hình Dực, anh là tên khốn kiếp, rốt cuộc anh muốn làm gì?” Hôm nay cô không nên mặc quần cực ngắn.

“Tôi khốn kiếp sao?” Cung Hình Dực hỏi tất cả nhân viên.

“Tổng giám đốc của chúng tôi làm sao có thể là tên khốn kiếp? Tiểu thư, mắt cô có vấn đề có đúng không?” Một nhân viên vừa nói, những nhân viên khác cũng đi theo nói “Đúng thế! Đúng thế!”

“Cô nói, cô muốn biết một chút về đối xử tốt nhất của công ty không phải sao? Tôi đương nhiên sẽ để cho cô biết một chút! Đây là tâm nguyện của cô, đúng không!” Tạ Tư Kỳ gật đầu một cái, hình như là như vậy.

“Cô xem, cô cũng đã gật đầu, chẳng phải là khẳng định rồi sao? Tôi đây sao bụng để cho cô biết, cô lại còn nói là tôi khốn kiếp, cô không cảm thấy như vậy rất ổn thương người khác sao?” Cô gật đầu một lần nữa, hình như anh nói rất có lý.

“Như vậy, hiện tại tôi sẽ nói cho cô biết, đối xử tốt nhất là cái gì?” Cô gật đầu một cái, lòng hiếu kỳ có thể hại chết mèo, điều này cô cũng không biết.

“Nâng cao lên, như này quá thấp.” Cung Hình Dực nhìn một chút, cảm thấy hơi thấp.

Hai người bảo vệ chiều cao tầm 1m9 đi tới, trực tiếp bắt lấy cô ta.

“Hai người này vừa đúng!” Anh gật đầu một cái, rất hài lòng.

“Đi tới cửa, ném cô ta ra ngoài cho tôi!” Lời của anh mới vừa nói xong, Tạ Tư Kỳ đã bị ném ra ngoài.

“A. . . . . .” Tạ Tư Kỳ không nghĩ tới, anh lại cho người ném cô ta ra ngoài.

Cung Hình Dực che hai mắt của mình, đi tới bên cửa lớn, chỉ cảm thấy đáng thương.

“Cô thật là may mắn nha! Cô chính là người đầu tiên hưởng thụ đối xử tốt nhất của công ty chúng tôi. Nếu như là người khác tôi sẽ không cho hưởng thụ như vậy đâu. Cô xem tôi đối đãi với cô thật tốt đó!” Cung Hình Dực cười lạnh. Người phụ nữ này để xem lần sau còn dám chọc tới anh hay không, đây chỉ là trừng phạt nhẹ, nếu như muốn chơi chút gì đó kích thích, anh cũng sẽ chiều theo ý cô ta.

“Dực. . . . . A. . . . . .” Toàn thân cô đau chết, cũng may khi hai người bảo ném cô, hơi sức không quá lớn, nếu không, thật không biết, cô có trực tiếp chết ở chỗ này hay không.

“Hơn một nửa nhân viên trong công ty tôi, tất cả đều tới tiễn đưa cô rồi, cô cũng đừng có nói là chúng tôi không có thành ý nha!” Anh đã sớm bảo thư ký thông báo cho bọn họ, bằng không sẽ không có nhiều người đứng đây chứng kiến một màn kịch vui kích thích như thế này.

“Tạ tiểu thư, bái bai! Tôi tin rằng sau khi trở về cô có thể thoải mái nghỉ ngơi mấy ngày!” Cung Hình Dực nói xong, cũng không để ý tới người sau lưng la to nói lớn, tự nhiên đi vào bên trong.

“Xem cô có còn dám tới nữa hay không!” Tới một lần, anh sẽ ném một lần, nếu như cô ta cảm thấy thoải mái, anh có thể ném thêm mấy lần, hoàn toàn không có một chút ý kiến nào.

Tạ Tư Kỳ tức giận nhìn bóng lưng anh rời đi, thấy chút nhân viên vẫn còn đứng xem kịch vui, hơn nữa ven đường cũng có khá nhiều người vây xem.

“Nhìn cái gì? Chưa nhìn thấy người đẹp bị ngã bao giờ à?” Tất cả nhân viên nhìn về phía cô ta làm động tác cảm thấy buồn nôn, càng khiến cô ta giận đến nghiến răng. Người đi đường cười lớn rời đi, có chút khinh thường nhìn cô ta một cái.

Chắc chắn là bị ném từ trong ra ngoài, còn nói là bị ngã sao? Thật không biết xấu hổ.

“Đúng là thiên hạ vô địch mặt dày; phải chết không thể nghi ngờ.” Một đứa bé đẹp trai đáng yêu đeo cặp sách đi tới, thấy một người phụ nữ ngồi ở đó, hơn nữa còn không biết xấu hổ mà nói một câu như vậy.

“Tiểu tử, mày không muốn sống à!” Tạ Tư Kỳ trợn mắt nhìn đứa bé, thật muốn đánh nó một cái.

“Dừng tay!” Nhận được điện thoại của bảo vệ, Cung Hình Dực lập tức đi ra.

“Cha!” Kỳ Kỳ le lưỡi trêu ngươi cô ta, hai bàn tay nhỏ bé đặt ở trên mặt, thì thầm: “Lêu lêu, xấu hổ . . . . .”

Sau đó nhảy nhảy nhót nhót chạy tới bên người Cung Hình Dực.

“Kỳ Kỳ, tại sao con lại chạy tới đây?” Hiện tại đã tan học, vì sao nó không trở về nhà, nếu như không phải là anh tới nhanh, chắc chắn nó đã bị Tạ Tư Kỳ đánh.

“Con nhớ cha! Cho nên tới đây chờ cha cùng nhau về nhà!” Kỳ Kỳ đưa tay nhỏ bé ra, muốn Cung Hình Dực ôm.

Cung Hình Dực ôm lấy nó, nhìn Tạ Tư kỳ một cái.

“Cút ra khỏi tầm mắt của tôi, đừng có để cho tôi nhìn thấy cô một lần


Old school Easter eggs.