
, rồi hướng xe cấp cứu chạy tới!
Hoắc Doãn Văn đưa Nhan Như Y lên xe cấp cứu, vốn anh cũng muốn đi theo, nhưng trách nhiệm tổng phụ trách, anh còn nhiều vấn đề cần xử , khắc phục hậu quả, không có cách nào, chỉ có thể ra lệnh phụ tá đi theo ——
Rất nhanh, theo xe cấp cứu, Nhan Như Y oanh oanh liệt liệt rời khỏi hiện trường ——
*********************
Chờ Như Y mở mắt ra lần nữa, người đang nằm trên giường bệnh, kim tiêm ghim trên mu bàn tay!
“Tớ tại sao lại ở chỗ này?” Như Y mở trừng hai mắt, giãy giụa muốn ngồi dậy!
“Đừng động, cẩn thận kim tiêm!” Kha Văn ngăn cản, sau đó giúp bạn điều chỉnh lại tư thế trên giường bệnh cho thoải mái.”Thật ra, cậu cũng không có chuyện gì, chính là mới vừa rồi ở phía trên mái nhà quá khẩn trương, tới bất tỉnh, truyền dịch xong không còn chuyện gì! Ai nha, cậu cũng không biết bộ dạng của cậu đã dọa bao nhiêu người đấy!”
“Tớ như thế nào? Tớ chỉ biết là bị ngất, sau đó cái gì cũng không biết!”
“Ài… hôm nay cậu đang ở ngày thứ mấy vậy?” .
“Ngày thứ ba!” Nhan Như Y nhíu lỗ mũi lại.”Hỏi cái này làm gì?”
“Phốc ——” Kha Văn lập tức phun ngụm nước đang nuốt vào miệng.”Cô nương, đã là ngày thứ ba, cậu cũng vẫn nhiều như vậy à, chảy xuống bắp đùi, mấy bà tám ở công trường đều nói cậu bị sảy thai!”
“À? Không phải đâu, tại sao có thể bị hiểu lầm sanh non, chảy máu nhiều lắm à?” Như Y lật vội cái mền ra nhìn xuống, quả nhiên cái váy trắng còn thấy còn dính đầy vết máu.
“Cậu cũng không biết làm Hoắc tổng sợ hãi như thế nào đâu, vội vàng đưa cậu lên xe cấp cứu!”
Nghe đến đó, Nhan Như Y cảm giác mình mặt nóng đến muốn nổ tung. Không phải đâu, lần này lại bị anh nhìn thấy?
Còn sanh non?
Thật là màn cẩu huyết à!
. . . . . .
Như lời Kha Văn nói, sau chuyện cứu người trên mái nhà, cô đã làm Hoắc Doãn Văn cảm động, hai ngày sau, anh gọi điện thoại tới!
Lúc ấy cô đang ở nhà quét dọn gian phòng, thanh lý bớt đống đồ đạc không dùng đến. Đang dọn dẹp khí thế ngất trời, tiếng điện thoại chợt vang lên!
“Hoắc tổng, anh khỏe không?” Lần này, cô chợt nhận ra đây là số của Hoắc Doãn Văn. Thì ra, số của anh dễ nhớ như vậy, số đuôi là bốn ba!
“Em đang ở đâu đấy?”
“Em ở nhà!” Giọng anh đủ quyền lực khiến cô chỉ có thể thành thật trả lời.
“Buổi tối em có làm có làm gì không? Anh mời em ăn cơm, không cho phép từ chối!”
“Hoắc tổng, không cần khách khí, em buổi tối có hẹn với vài người bạn!” Cô vừa nói, vừa khoát tay!
“Anh bây giờ đang ở dưới lầu nhà em. Bây giờ, em đi xuống hay anh đi lên?” Hoắc Doãn Văn rất bá đạo quyết định.
Nhìn trong phòng khắp nơi loạn thành một đống, Nhan Như Y không thể không thỏa hiệp nói: “Em sẽ đi xuống, anh chờ em một chút ——”
Thời gian vội vàng, cô tùy tiện mặc đại một cái áo đầm, chải đầu vài cái, cộng với thời gian rửa mặt, chỉ mất mười lăm phút! Rồi cô xuống lầu
Mới vừa đến lầu dưới liền nhìn thấy chiếc Mercedes, đậu choáng cả con đường nhỏ!
Hoắc Doãn Văn không xuống xe, từ ghế tài xế, vươn tay mở cánh cửa bên cạnh, hướng về phía cô ra lệnh. “Lên xe!”
Nét mặt kia thiệt lắm ngạo mạn, hơn nữa giống như hai người bọn họ đã rất quen thuộc.
Anh ấy hét cái gì? Nhan Như Y trong lòng nói thầm, nhưng vẫn rất nghe lời lên xe!
“Anh thiệt có thói quen ra lệnh? Em cũng không phải là cấp dưới của anh!” Cô không có che giấu, trực tiếp chỉ trích anh!
Anh nhướng mày.”Anh đã cho em quyền lựa chọn rồi?”
“Cái đó mà anh gọi là để cho em quyền lựa chọn sao? Rõ ràng chính là đang ép em!”
“Ha ha, không như vậy, em làm sao có thể ra ngoài!” Hoắc Doãn Văn khóe miệng nhếch lên, cười đến hả hê! Sau đó anh khởi động xe, chiếc Mercedes nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ!
“Em và tên kia. . . chia tay sao?”
Chợt, anh hỏi cái vấn đề này!
“Tồi tệ!” Đối với Từ Nhất Minh, cô không muốn nói chuyện nhiều, nhắc tới người cũ liền có cảm giác ghê tởm.
Chỉ là, anh tại sao hỏi vấn đề này? Cũng đâu có cùng anh quan hệ gì? Cô tuyệt đối sẽ không tin rằng một ông chủ lớn của giới bất động sản lại tò mò chuyện tình cảm trai gái như vậy!
Trừ phi, anh đối với mình có chút tình riêng?
Trong đầu vừa dần hiện ra ý nghĩ ấy, Nhan Như Y vội vàng ra lệnh mình dừng lại.
Sẽ không, anh đã có người yêu, tại sao lại có ý tứ với mình? Đừng loạn tưởng nữa!
“Chia tay lúc nào?” Hoắc Doãn Văn đối với vấn đề này hình như rất hứng thú, lại tiếp tục hỏi.
“Ngày hôm qua!”
Anh như có điều suy nghĩ, nhẹ chau mày, anh nghiêng mặt, chớp mắt nhìn cô, hỏi.”Bây giờ còn khổ sở không?”
“À?”
“Ngày hôm qua chia tay, bây giờ em có đau khổ không?” Lần này anh hỏi rất cặn kẽ.
“Không đâu, em đã sớm quyết định chia tay, có lẽ nên đau lòng đã sớm đau lòng xong rồi chứ?” Cô tùy tiện nói!
Cách ‘ tùy tiện ’ vượt qua đau khổ của cô làm anh nhìn sâu vào mắt, đong đầy khích lệ, ánh mắt của anh thoáng nổi sóng, nhào lên như thủy triều rồi lẹ làng rút đi!
Nhan Như Y nào biết chính cô càng nguyện ý nói nhiều, cố làm ra vẻ bàng quang, càng làm cho Hoắc Doãn Văn lầm tưởng ——
Nếu như cô thật sự cái loại người đối với một ít chuyện ‘không quan tâm’, anh không phải… hay có phải có thể ——
Lần này anh không mang cô tới khách sạn tráng lệ dùng