
uyệt , lần này cô tiếp tục hôn sâu vào trong , mãnh liệt cắn mút.
Tốt , nếu như bị truyền nhiễm HIV , coi như là mình xui xẻo. Bùi Tạp Tư không còn chịu được cám dỗ , bàn tay to đưa tới , bóp lấy bầu ngực trắng noãn ——
P.S: Hehe , lần đầu tiên của Tư Vũ , là trao cho Bùi Tạp Tư chứ không phải Lâm Hiên đâu nha bạn đọc thân mến
Chương 214: Lợi dụng bạn tốt
“Mặc dù em cũng không muốn , nhưng mà đã bảy giờ rồi……” Vũ Nghê áp mặt mình lên cánh tay người đang ngủ nướng , bộ dạng như dỗ con nít
Ha ha , không nghĩ tới anh ta cũng có lúc đáng yêu như vậy , dáng vẻ đẹp trai , đến nổi cô không thể dời mắt được.
“Không muốn , sáng nay công ty không có cuộc họp , anh sẽ đến muộn một chút !” Bắt đầu ăn vạ nói
Mấy ngày qua căng thẳng khiến anh tương đối mệt mỏi , tốt nhất nên tự ưu đãi bản thân , nghỉ ngơi ở nhà !
“Anh không muốn đi làm , không có nghĩa là em cũng vậy !” Cô nhịn cười không được , nghĩ nghĩ trong đầu , anh ta thật là ngang ngược , ngày càng không chút đạo lý !
“Chờ em hết nhiệm kỳ lần này , anh muốn nói cho em nghe một chuyện !” Anh nhanh chóng dùng chóp mũi của mình áp sát vào cần cổ cô , ngửi ngửi mùi thơm trên đó. Ừ , đã lâu như vậy rồi , có một số việc cũng nên nói ra !
Mà anh rất tò mò đợi , không biết biểu tình khi ấy của cô sẽ như thế nào !
“Chuyện gì ?!” Vũ Nghê khẩn trương , chẳng lẽ anh muốn đuổi cô đi ?! Hoặc là anh có người yêu khác ?! Mặc dù đã sớm chuẩn bị tinh thần , nhưng lòng cô vẫn đau như cắt……
Chỉ mới nghĩ đến anh sẽ giới thiệu người con gái kia ở trước mặt mình , hô hấp cô như nín thở.
Anh cố ý làm lơ , khẽ vuốt mái tóc của cô:”Đến lúc đó sẽ biết ——“
“A , em hiểu rồi !” Trong lòng Vũ Nghê chịu đựng khổ sở , nhẹ nhàng mỉm cười. Mặc kệ , rõ ràng anh ta vẫn tốt với mình , có chăng chỉ sợ chuyện này khiến mình nhất thời không thể chịu nổi , cho nên mở lời để mình chuẩn bị ?!
Cô đã tự hứa với bản thân , dù cho sau này thế nào đi nữa , dù rằng anh có người mới , cô cũng chấp nhận ở cạnh bên anh !
Có thể làm bạn bè đã quý nhau lắm rồi , không thể phủ nhận cùng anh chung sống mấy ngày qua , nếu so với sáu năm về trước , khiến cô vui vẻ rất nhiều , lại càng giống với người con trai năm xưa !
Cốc cốc cốc ——.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa , lực rất mạnh , càng thêm vội vã !
“Ba , mẹ , mặc dù con biết là sẽ quấy rầy ba mẹ ân ái , nhưng mà sáng sớm hôm nay trong trường có tổ chức hoạt động , con và Hoan Hoan nhất định phải có mặt trước bảy giờ rưỡi ——“
Lạc Ngạo Thực từ trên giường ngồi dậy , hướng ngoài cửa nói:”Gọi vợ chồng bác Vương đưa hai đứa đi đi……”
“Ba a… a… à…” Lạc Dật đùa bỡn gọi , thanh âm kéo dài thật dài. ”Chắc là ba đã quên mất ?! Hai vợ chồng bác Vương phải qua nhà con của bác ấy , phải đến mấy ngày sau mới về đến đây !”
“Vậy con đi tìm chú Tạp Tư đi , nói ba nhờ chú ấy đưa các con đến trường học !” Lạc Ngạo Thực không chút xấu hổ , gọi ngay con mình nhờ đến bạn bè. Ăn nhờ ở đậu ít ra cũng nên giúp chút chuyện nhỏ , lẽ nào cậu ta sẽ dám từ chối ?! Bây giờ không lợi dụng , sau này biết khi nào mới có cơ hội ?!
“Dạ…… Vâng , quyết định vậy !” Lạc Dật thỏa hiệp , đồng thời chạy lên trên lầu. Ba hôm nay rõ ràng lười biếng , ở đây mè nheo không khéo bị thấy giáo phạt.
Nghe anh nói thế khiến cô giãy giụa đứng dậy:”Như thế không được , Tạp Tư dù sao cũng là khách , tại sao anh có thể bắt cậu ấy đưa con của mình đi học ?!”
Anh vỗ vỗ sống lưng cô , xoa dịu:”Là anh muốn tốt cho cậu ấy , dậy sớm coi như rèn luyện thân thể !” (Đểu =.=”)
“Vậy sao anh còn nằm lì ở đây ?!” Lạc Ngạo Thực kiếm cớ khiến Vũ Nghê vừa tức giận vừa buồn cười , không nhịn được nói ra âm mưu của anh.
“Sao em lại so sánh cậu ta với anh ?! Sáng nào anh cũng dậy sớm đưa con đi học , Tạp Tư không giống như anh , có bao nhiêu ngày cậu ta dậy sớm , ngủ đến mút mùa ấy chứ !” Người ngồi trên giường căn cứ theo đạo lý để bảo hộ quyền lợi của mình , giọng nói cùng với vẻ mặt cho rằng như thế hợp lý !
Tranh luận không lại anh , cuối cùng cô chỉ có thể chau mũi một cái ——
Nói đi thì phải nói lại , bên ngoài thật sự lạnh quá. Cơ thể anh thật ấm áp , khiến cô không muốn rời giường. Chỉ vừa nghĩ tới bên cạnh khủy tay kia sẽ là của người khác , cô liền mất đi nhẫn nại ——
***
Cốc cốc cốc ——
Ở lầu ba vang lên tiếng gõ cửa , lần này rất lịch sự
“Xin chào , chú Tạp Tư , chú tỉnh dậy rồi chưa ?!” Hoan Hoan nghiêng đầu , lễ phép hỏi.
Lạc Dật nói: bắt khách đưa bọn mình đi học thật quá mất mặt , chuyện này phải để cậu hỗ trợ , tốt nhất là tớ không nên nhúng tay vào.
Quyết định cuối cùng là oẳn tù tì , ba trận mà nắm chắc hai bại , thành thử cô bé phải mặt dày làm người gõ cửa.
Cốc cốc cốc ——
Bên trong gian phòng , trên chiếc giường lớn.
”Shit ——” Người đang ngủ say như chết hoảng loạn bật dậy. ”Không được , nếu để người của Lạc gia phát hiện , có nước mình sẽ chết chắc , nhất định khi chết còn không được làm ma”
“Chú Tạp Tư….. Chú dậy rồi chưa ?! Thật ngại quá , phiền chú đưa con và Lạc Dật đi học , hiện tại chú Ngạo Thực không khỏe ——“
Hoan Hoan thông minh hiểu chuyện đương nhiên không nói ra sự thật