
au , chuyện lúc trước không muốn nhắc lại”
“Tốt , anh tôn trọng ý kiến của em”. Thời gian còn dài , không sớm không muộn , kết quả cuối cùng vẫn là phải theo ý anh. “Anh tiễn em đi lên , dù sao cũng đã nửa đêm”
Đã đồng ý cùng anh ta sinh sống chung một mái nhà , bây giờ cự tuyệt hẳn làm điều thừa , Vũ Nghê gật đầu một cái.
Tiến vào thang máy , thoáng chốc đã lên đến trước cửa nhà , xem chừng cũng chưa tới hai phút. Đứng ở trước cửa , Vũ Nghê lấy ra chìa khóa:”Bây giờ đã khuya , không tiện mời anh làm khách rồi…..”
Lạc Ngạo Thực nâng lên khóe miệng , sau đó nói rõ tình thế:”Em nên chuẩn bị thu dọn đồ đạc cần thiết , trưa mai anh sẽ qua đón”
“Ngày mai là em có thể gặp mặt Lạc Dật rồi sao ?!” Cô hỏi tới
“Chỉ cần em dọn qua , anh hứa sẽ đem thằng bé trở về”
“Anh nhất định phải đem Lạc Dật trở về , nếu không , em lập tức đi ngay”
“Anh là người thế nào , em còn chưa hiểu ?!” Người nào đó bảo đảm.
Vũ Nghê lúc này mới yên tâm mở ra cửa phòng , sau đó chậm rãi đóng lại.
Xác định cô đã an toàn , Lạc Ngạo Thực nhìn vào chiếc đồng hồ ở trên cổ tay , trong lòng có chút do dự , cửa phòng bên kia chợt mở ra
Bộ mặt Quan Tĩnh tiều tụy , trên tay vẫn còn đang quấn băng gạc , đứng trước cửa
Lạc Ngạo Thực nhìn cô , sau đó đi vào bên trong:”Đã trễ thế này , vì sao em còn chưa ngủ ?!”
“Anh đã toại nguyện rồi chứ , ép buộc cô ấy trở về với mình được rồi sao ?!” Quan Tĩnh đứng ở mép cửa , mở to hai mắt nhìn anh
Lạc Ngạo Thực trầm mặc không nói. Chuyện vui khi nào đến , chỉ có ông trời mới biết
“Anh tình nguyện ư ?!” Quan Tĩnh gấp gấp nói , ánh mắt toát ra đau lòng
Lạc Ngạo Thực sờ sờ mái tóc Quan Tĩnh , nở lên nụ cười gượng gạo , trong tiếng cười tựa hồ có chút uất ức:”Em đừng nghĩ bậy , anh đã suy nghĩ rất kỹ”
Quan Tĩnh tự trách , nước mắt nhanh chóng chảy xuống , che miệng vùi đầu vào lồng ngực anh:”Có cần thiết làm thế vì em , để cho bản thân uất ức thế này ?! Như vậy em càng cảm thấy có lỗi với anh hơn !”
“Ha ha….. Em nói gì vậy , uất ức gì chứ , ít ra cô ấy cũng rất xinh đẹp , thậm chí còn là mẹ của Lạc Dật. Ép buộc cô ấy trở về bên mình , chẳng phải thiệt thòi gì đâu”. Anh nửa đùa mà nói , muốn cho Quan Tĩnh yên tâm
“Không , không phải như vậy….. Em hiểu rõ điều đó , đây không phải là ý muốn của anh. Nhìn thấy dáng vẻ của anh bây giờ , đều là tại em , tại em cả”
“Nếu em đạt được hạnh phúc , như vậy cũng đáng. Bởi vì anh từng nói qua , anh muốn nhìn em hạnh phúc , việc anh sợ nhất chính là thấy em đau khổ”
Quan Tĩnh lau sạch nước mắt trên mặt , từ trong ngực Lạc Ngạo Thực ngẩng đầu lên nói:”Dù anh có đem cô ấy trở về bên mình , Tưởng Vũ Hàng cũng sẽ không vì thế mà chấp nhận em. Cho nên , hành động của anh , thật rất ngu ngốc , có biết không hả ?! Em không đáng giá như vậy. Jerry , anh không cần phải lo lắng cho em , không cần phải làm những chuyện ép buộc bản thân…..”
“Ha ha , làm sao em biết được anh lại không muốn ?! Thật ra thì anh đột nhiên cảm thấy , để cho cô ấy mau sớm trở về , điều này xem ra không tồi”
Quan Tĩnh dùng sức lắc đầu , cô hiểu rõ anh:”Nếu như muốn có kết quả thế này , anh đã hành động lâu rồi , không cần phải chờ đến ngày hôm nay….. Jerry , hãy nghe em , em nghĩ thông suốt rồi , em không cần đến Tưởng Vũ Hàng , vì thế anh đừng hy sinh quá nhiều…..”
“Quan Tĩnh , chuyện của anh và cô ấy em không phải lo. Tất cả mọi chuyện anh đều tính toán kỹ lưỡng , anh bây giờ cũng không muốn thay đổi gì thêm nữa , có biết không hả ?!” Cưỡng bức Vũ Nghê quay về với mình , cũng không phải là ý muốn của anh. Điều làm anh cảm thấy khổ tâm , chính là sợ phải nhìn thấy cảnh tượng Quan Tĩnh tự sát lần nữa. Mặc dù trên miệng cô nói không cần tên kia , nhưng mà ánh mắt của cô nói lên tất cả
Lời của tác giả:
Tập sau là những diễn biến Vũ Nghê trở về biệt thự sinh sống , liệu Lạc Ngạo Thực có thật sự chấp nhận Hoan Hoan ?! Cuối cùng là anh có khổ tâm gì mà phải giấu diếm Vũ Nghê ?! Bùi Tạp Tư tại sao xuất hiện ?! Quan hệ của Quan Tĩnh và Tưởng Vũ Hàng sẽ thế nào ?! mọi người hãy cùng nhau theo dõi nha
Lời của Cỏ: Mệt quá , câu chuyện ngày càng đi xa suy đoán của mình =”=
Chương 166: Thân mật luyện tập
“Mẹ , về sau chúng ta thật sự sẽ sống ở đây sao ?!” Tan giờ học , mẹ và chú cùng nhau tới trường đón cô bé , sau đó hai người được chở tới biệt thự này.
Nơi này quả nhiên hoành tráng , bên ngoài còn có một vườn cây to , tuy là khí trời rét lạnh , nhưng mà quang cảnh xung quanh thật quá lộng lẫy. Mỗi phòng là một không gian rộng lớn.
Bên trong biệt thự trưng bày đủ loại chai lọ , mặc dù đây là lần đầu tiên thấy được , nhưng mà Hoan Hoan biết rằng bảo vật vô giá. Trước đây từng xem tivi , nên cũng có chút kiến thức về vấn đề này. Tự nhủ trong lòng phải luôn cẩn thận , không thể đụng vào lung tung , nếu như vỡ vụn , chắc chú và mẹ sẽ thấy khó chịu !
Vũ Nghê đối mặt con gái nói:”Ừ , sau này chúng ta sẽ sống ở đây !”. Cô chỉ đơn giản dặn dò , cũng không có hỏi con thích hay không , bởi cô không phải chủ nhà nơi đây !
“Chú à , Lạc Dật có ở đây không ?! Đã vài ngày rồi con chưa có gặp , có thể để con g