
nói láo đâu. Mà là hiện tại thật không muốn về nhà. Hôm nay cô không muốn bị mắng , hôm nay là sinh nhật của cô……
“Bé con , em không có quên , là em nói láo , có đúng hay không ? Không được , anh phải giao em cho cảnh sát !” Anh đẹp trai kiên trì nói.
“Không muốn !” Tiểu Vũ Nghê thét to, tay nhỏ bé nắm chặt tay áo của hắn:”Anh hãy nghe em nói…… Cha mẹ của em ly hôn. Em là theo cha , cha nghe lời mẹ kế , mẹ kế đối với em…..”
Nói đến đây , nước mắt của Tiểu Vũ Nghê chảy xuống tanh tách , trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn ướt sũng:”Bọn họ cũng không có trông nom em. Hôm nay là sinh nhật mười hai tuổi của em , em cầu xin anh , cầu xin anh đi cùng em trong ngày sinh nhật có được hay không ?! Em đã mất đi ba cái sinh nhật , rất lâu không có ăn bánh kem rồi ! Lần trước sinh nhật của con dì , bà nội lấy một miếng bánh cho em , kết quả bị con gái của dì nói là kẻ trộm , đem bánh ném xuống đất !” Thanh âm của Tiểu Vũ Nghê càng ngày càng run rẩy , tiếng nức trong mũi ngày càng to……
Mười hai ngọn nến đang cháy sáng đưa vào đôi mắt đẹp của Tiểu Vũ Nghê , nhìn bánh kem khá lớn , không tin vào mắt mình cho lắm , lại ngẩng đầu lên nhìn một chút anh đẹp trai đối diện
“Còn không thổi , nến sẽ tắt đấy !” Giọng nói ôn hòa truyền tới , anh đẹp trai cười nói.
“Em có thể cầu nguyện không ?!” Tiểu Vũ Nghê mở miệng yếu ớt hỏi , dè dặt đến đau lòng.
“Dĩ nhiên !”
Được sự cho phép của anh đẹp trai , cô gái nhỏ rất thành kính nhắm mắt lại , chắp tay đặt trước ngực , âm thầm cầu nguyện
[Nếu thế gian thật sự có luân hồi , Tiểu Vũ Nghê hi vọng lần sau sẽ có một gia đình hạnh phúc. Cha mẹ sẽ không ly hôn , sẽ luôn luôn kề cận Tiểu Vũ Nghê đến lớn. Tiểu Vũ Nghê sẽ không còn cô đơn , sẽ có người quan tâm đến Tiểu Vũ Nghê , sẽ không có mẹ kế , sẽ không bị tổng giam trong phòng ăn đòn , sẽ không khi dễ em gái của Tiểu Vũ Nghê , sẽ không bị bỏ đói. Nếu như nguyện vọng của Tiểu Vũ Nghê không phải là quá nhiều , như vậy Tiểu Vũ Nghê hy vọng sau này Tiểu Vũ Nghê vẫn còn được gặp Anh đẹp trai ——'>
Sau khi cầu nguyện xong , khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lại gần cây nến , thổi một hơi làm toàn bộ nến tắt hết
“Sinh nhật vui vẻ , chúc em càng ngày càng thông minh và xinh đẹp , thân thể khỏe mạnh ! Nào , chúng ta cắt bánh ngọt ~!” Âm thanh dễ nghe lần nữa truyền đến
“Cám ơn anh , Đại Ca Ca !” Ăn được miếng kem ngon ngọt thì trong ánh mắt Tiểu Vũ Nghê lại toát ra nước mắt , nhưng cô đã cố gắng không khóc. Chẳng qua là ăn một khối bánh ngọt liền rơi nước mắt , sẽ bị người khác chê cười.
Anh đẹp trai thật sự rất tốt , đã lâu rồi không có ai đối tốt với Tiểu Vũ Nghê vậy , lại còn quan tâm tới Tiểu Vũ Nghê !
Tiểu Vũ Nghê nghe các bạn học nói, chỉ cần thời điểm cô gái xỏ lỗ tai , rồi cầm tay một chàng trai , như vậy đời sau chàng trai sẽ là người giám hộ cuộc sống của cô gái , cả đời cũng sẽ không tách biệt !
Tiểu Vũ Nghê không muốn tách ra khỏi Anh đẹp trai , rất lâu rồi không có ai tốt với cô như vậy , cô thật hy vọng có thể cùng anh đẹp trai ở chung một chỗ.
Tiểu Vũ Nghê buông bánh sinh nhật xuống , quẹt miệng nói:”Đại Ca Ca , anh có thể dẫn em đi xỏ lỗ tai không ?!”
“Xỏ lỗ tai ?! Yêu cầu kỳ quái gì đây bé con ?!” Anh đẹp trai nhíu mày một cái , không hiểu hỏi , nhưng là vẫn đáp ứng yêu cầu của Tiểu Vũ Nghê.
Chương 17: Xỏ lỗ tai
Khi xỏ lỗ tai , Tiểu Vũ Nghê còn nắm chặt tay của hắn. Nếu quả như lời đồn có thật , như vậy nhất định anh đẹp trai sẽ giám hộ cô ! (Tiểu Vũ Nghê mê trai >O<)
Tiểu Vũ Nghê toát ra vui sướng đến rơi nước mắt , hưng phấn đến không cách nào dừng lại.
“Các người đã cam kết với ta là kỹ thuật rất tốt và hoàn hảo. Thế đây là gì. Không đau ?! Không đau mà bé con nhà ta khóc thế à ?!” Anh đẹp trai đứng ở một bên , tức giận chất vấn nhân viên làm việc , trên mặt hết sức lo lắng.
“Đúng… Thật xin lỗi , nhưng là có rất nhiều người bạn nhỏ tới xỏ lỗ tai , đều không có vấn đề gì !” Nhân viên phục vụ bị dọa đến ấp úng nói xin lỗi.
“Gọi ông chủ của các người ra đây , tôi muốn nghe một lời giải thích hợp lý , hơn nữa nhất định phải tìm được phương pháp không đau !” Anh đẹp trai đang mắng nhân viên làm việc đó , cúi đầu cẩn thận kiểm tra vành tay Tiểu Vũ Nghê:”Đau như thế nào ?! Em suy nghĩ một chút , rồi miêu tả cho anh !”
Nhìn vẻ mặt lo lắng của anh đep trai , nước mắt của Tiểu Vũ Nghê càng thêm mãnh liệt. Anh đep trai đang bảo vệ cô. Đã lâu không có người bảo vệ cô. Tiểu Vũ Nghê cảm động thật lâu , nghẹn ngào không thốt nên lời , nói không ra là lỗ tai không có đau. Chỉ là do quá cảm động , cho nên mới chảy nước mắt.
Thấy trường hợp huyên náo có chút hỗn loạn. Tiểu Vũ Nghê cảm động tiếp tục rơi nước mắt , rốt cuộc mở miệng đứt quãng:”Không….. không đau , không có…… chuyện gì cả anh !”
Nói một cách ngắn ngủn , nhưng lại giải cứu cho nữ nhân viên , cũng như giải cứu tiệm này ——
Đứng ở trước gương Tiểu Vũ Nghê không ngừng đong đưa cái đầu , hoa tay thạch anh tím theo đó mà lắc lư theo. Thật xinh đẹp , hoa tay thật là đẹp. Hoa tai do anh đep trai tặng , cô sẽ phải quý trọng ——
“Bé con , cũng đã trưa rồi , Anh sẽ đưa em