
“Hiện tại mưa đã tạnh !” Vũ Nghê ngửa đầu nhìn bầu trời , thở dài một tiếng. Hôn lễ của cô ngay trời mưa , lẽ nào là biểu hiện của cuộc hôn nhân đầy nước mắt.
“Ha ha , Đúng vậy nha. Vậy thì đừng bỏ lỡ. Để tôi kể cho cô chuyện có liên quan đến tin đồn !”
“Được thôi !” Nói chuyện với người này khiến cô dần dần mất cảnh giác , càng ngày càng cảm thấy người này không phải người xấu. Con đường này thật yên tĩnh , có người theo cô trò chuyện cũng không tồi , như thế chẳng còn sợ nữa
Bùi Tạp Tư cười xấu xa , chậm rãi nói:”Vào một đêm mưa mùa hạ của ba năm trước , ước chừng hơn chín giờ tối , thoạt nhìn người đó có rất nhiều tiền , đại khái chừng ba mươi tuổi , mặc một chiếc váy màu đỏ , lái chiếc xe thể thao màu đỏ , chạy vào khúc quanh rồi chợt thả phanh”
Chương 12: Rợn cả tóc gáy 2
“Ô..” không có gì , xe thả phanh là chuyện rất bình thường.
“Cô gái xuống xe , liền đứng ở phía trước khúc quanh rồi đón xe , hi vọng người đi qua sẽ giúp cô sửa chữa xe. Lúc ấy năm , sáu chiếc xe đi ngang qua nhưng cũng không dừng lại , qua thật lâu rốt cuộc xuất hiện một chiếc xe vận tải. Cô gái kia tiến lên cản lại , nhưng người tài xế kia có thể do uống rượu, cũng có thể là hắn mệt nhọc. Tóm lại , là hắn tránh không kịp , sườn xe quét đến cô , kéo lê cô trên mặt đường rất xa”
Nghe về câu chuyện xưa , Vũ Nghê cảm thấy toát mồ hôi , nhưng là vẫn muốn nghe tiếp. Hai tay đan vào nhau , im lặng không lên tiếng.
Nhìn cánh tôiy nàng đang run run , Bùi Tạp Tư rốt cuộc khống chế không được mà cười , nhưng là rất nhanh thu hồi đi:”Sau đó cô đoán thế nào ?!”
“Không biết !”
“Cô gái kia chết rồi , kéo xa như vậy , còn không chết sao ?!”
“Chết rồi , thì còn có thể ngoắc xe sao ?!” Sau khi hỏi xong , Vũ Nghê lông tơ toàn thân dựng lên , giật mình mà hỏi:”Anh đừng nói là , người con gái kia hồn phách chưa tôin vẫn tới đón xe nhé ?!”
Bùi Tạp Tư không trả lời… tiếp tục đi nói:”Nghe nói nữ nhân kia sau khi chết , vì muốn trả thù. Cho nên mỗi khi trời mưa vào đêm tối , sẽ mặc chiếc váy màu đỏ đứng ở nơi này giơ tay để đón xe”
Vũ Nghê dừng bước lại , ngắm nhìn bốn phía ở ngã tư đường.”Cứu mạng” Vũ Nghê quát to một tiếng , hất cửa xe , lập tức nhảy vào trong xe ——
***
Chiếc xe thể thao màu xám bạc từ từ dừng lại tại dinh thự màu xanh , lúc này cả biệt thự đèn đuốc thắp sáng rực rỡ , thậm chí màu trắng ngoài tường đều là do ánh đèn neon lóe lên, nhìn như một lễ hội
Bùi Tạp Tư đi xuống xe tự hỏi:”Nơi này giống như có chuyện vui , cô là cô dâu sao ?!”
Vũ Nghê gật đầu một cái:”Cám ơn anh đã đưa tôi về , chúc anh nhiều may mắn , hẹn gặp lại !”
Bùi Tạp Tư tựa lưng vào thành ghế trên xe , cười nói:”Tôi cũng thế , chúc cô nhiều may mắn , có lẽ chúng ta sẽ rất nhanh gặp lại ——”
Vũ Nghê vội vàng đem giầy mang vào , đi vào trong biệt thự.
“Cô chủ , cô khỏe chứ. Tôi là tổng quản của Lạc gia , tôi họ Vương , cô cứ gọi tôi là bà Vương được rồi !”
Thoạt nhìn Vương tổng quản rất khôn khéo , đích thân lãnh đạo hai nhóm người giúp việc xếp thành một hàng , cung kính mà đứng trên lối vào cửa chính để nghênh đón.”Bà Vương , xin chào. bà có thể gọi tôi là Vũ Nghê” Cô gật đầu mỉm cười. Ở nơi xa lạ này , Vũ Nghê có một loại cảm giác không hợp
“Cô chủ” bà Vương khách sáo mỉm cười , vẫn gọi Vũ Nghê bằng ‘;cô chủ’;. “Cô chủ , cô mau vào nhà đi , tôi đã chuẩn bị xong nước tắm rồi , Lạc tiên sinh bây giờ đang chờ ở thư phòng !”
“Tôi biết rồi !”
Chờ cô ?! Nhắc tới Lạc Ngạo Thực , Vũ Nghê lập tức có cảm giác uất ức. Tối nay là đêm tân hôn của cô , kết quả lại bị hắn ném giữa đường.
Khoác bộ đồng phục người giúp việc vào , bà Vương ý bảo cô đi theo mình tới gian phòng riêng
Ngôi nhà trang trí xa hoa , có phòng khách , thư phòng , phòng giữ quần áo , phòng tắm..v..vvv… nội thất gần 20 phòng. Có thể so sánh với một căn hộ sang trọng được trang bị đầy đủ.
Mở tủ treo quần áo ra , đủ loại kiểu dáng , các bộ đồ ngủ màu sắc được sắp gọn gàng.
Cô lấy ra một cái áo ngủ tương đối bảo thủ , đi vào phòng tắm.
Toàn thân cô đều cảm thấy mệt mỏi , đặc biệt là hai chân.
Chương 13: Chỉ là danh phận
Mới vừa bước ra từ phòng tắm. Vũ Nghê nhìn thấy người ngồi trên chiếc ghế dài màu đỏ , thì giật mình mấy giây , nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh , đi tới bàn trang điểm , soi gương , lau những lọn tóc
Vài sợi tóc màu đen rớt ra từ khăn lông trắng , dính vào trên cổ nhìn cô duyên dáng như Thiên Nga Trắng
Lạc Ngạo Thực nhìn xuyên thấu qua gương thì thấy được khung cảnh mập mờ. Vải lụa trơn tru ẩn hiện đường cong hoàn hảo của Vũ Nghê , nhất là đôi gò bồng đảo , theo động tác của cô mà đung đưa.
Lạc Ngạo Thực là nhịn không được , hồi tưởng lại bộ dạng của Vũ Nghê , hắn nhớ rõ thân thể của cô mỗi một tấc , nhớ hai chân của cô vòng chắc vào hông của hắn , thúc giục động tác của hắn nhanh hơn.
Nghĩ tới đây đôi mắt hắn rõ ràng tối sầm lại , giống như nước trong đầm lầy của bóng đêm. Hắn thanh thản từ trên ghế salon đứng lên , từng bước từng bước hướng đến gần bàn trang điểm.
Soi gương sửa sang lại người của mình , Vũ Nghê nhìn thấy người phía sau từ xa đến gần , độ