
đang gặp rất nhiều khó khăn, ta lại có một người bạn, ông ta bảo sẽ hỗ trợ công ty ba với một điều kiện… – ông Lâm ngừng lại khuôn mặt lộ rõ nét u sầu
_điều kiện gì vậy ba? – nó nói mà lo sợ, nó có cảm giác sẽ nghe được đều gì đó không lành
_điều kiện là….con phải lấy con trai ông ấy – bà Trinh bóp chặt vai nó tỏ vẻ đau lòng
_th…thật…vậy…sao…ạ? – nó như bị sấm đánh ngang tai
_nếu con không muốn thì chúng ta không ép – ông Lâm giọng sầu não – nhưng nếu không làm vậy thì công ti ta sẽ phá sản bất cứ lúc nào
_hức hức…. mẹ biết điều đó là làm khó cho con, nhưng chúng ta không còn các nào khác – bà TRinh khóc nức nở
_….cho…cho con…1…ngày – mặt nó tái lại, nó lẩn thần bước lên lầu một cách vô hồn
Tại phòng nó
Nó muốn vứt bỏ tất cả mọi thứ vừa nghe và xem như không có chuyện gì xảy ra nhưng nó không thể, nó thực sự không thể. KHông nghĩ gì thêm nó lao nhanh vào phòng tắm, nó muốn ngâm mình trong làn nước ấm để dịu đi nỗi buồn
“tại sao chứ? tại sao lại như vậy chứ?” – nó òa khóc
Một ngày mới lại đến và ngày cũ trôi đi, hôm nay là ngày mà nó phải trả lời, chuyện của công ty ba nó không thể nào trì hoãn được nữa, mọi thứ bây giờ đối với nó như chìm vào bóng tối.
Nó lại đến trường với khuôn mặt lạnh toát
_này, Bảo bọn anh ở đây nè – Vương gọi nó mà lòng vui sướng
_tôi có chuyện muốn nói – khuôn mặt nó lạnh băng làm Vương cảm thấy có chuyện không lành, cả hai dẫn nhau đến vườn sau của trường
_có chuyện gì sao?
_hãy chia tay đi, một thời gian thôi – nó ngước lên nhìn VƯơng bằng ánh mắt vô hồn
_cái gì? em nói đùa phải không? – Vương mặt méo xệch
_không, hãy tạm thời chia tay một thời gian – nó lặp lại vẻ mặt nghiêm nghị
_nhưng tại sao? – Vương nhăn mặt
_chẳng sao cả, vì tôi không thích nữa – nó lạnh lùng đáp, nó không muốn Vương biết tình hình của nhà nó, làm như vậy chắc chắn hắn sẽ phản đối, nó không muốn ba mẹ nó phải khổ tâm nữa, nó đã quyết định sẽ đính hôn.
_em nói dối – Vương hét lớn
_không là thật – nó nhìn vào mông lung
_em hãy nhìn thẳng vào mắt anh mà nói – Vương dằn hai vai nó
_tôi…tôi muốn chia tay – nó nhìn Vương bằng ánh mắt vô hồn rồi vội vàng chạy đi, nó không muốn hắn ta nhìn thấy gương mặt đầy nước của nó lúc này.
_aaaaaaaaaaaaaaaaa… – Vương hét lớn làm cả bọn chạy đến
_mày làm sao vậy? – Doanh với Kỳ xông vô
_anh Vương, anh có làm sao không? – Vy với M.Anh lo lắng
_tránh ra hết đi – Vương quát lớn rồi biến đi mất luôn
“cô nói dối, nhất định là nói dối, cô tưởng tôi là ai mà nói quen là quen muốn chia tay là chia tay” Vương mắt đỏ lừng
“em xin lỗi, em thật sự xin lỗi, hãy cho em thời gian ….hức hức” nó khóc trong đau đớn, bầu trời mây đen mù mịt, mưa, những hạt mưa nặng trĩu đã rơi xuống như khóc cùng nó. Nó chạy, chạy mãi, chạy về nơi không có kết thúc.
Nó đang chạy thì bỗng có tiếng xe
“két…………………………”
Đầu óc nó như mờ dần, mọi thứ xung quanh nó quay cuồng, nó lại ngất.
Trời mưa tầm tã, lạnh buốt, đôi vai gầy gò và héo hon của nó được nhấc bỗng lên, có cái gì đó thật ấm áp.
“lại là cô bé ư?” một suy nghĩ chợt lóe.
Giờ lên lớp mọi thứ như trống vắng và thiêu thiếu, nó và Vương, 2 chỗ trống, dù sao đi nữa chỉ còn ngày mai nữa là đến hè rồi. Sao mà buồn thảm đến thế?
Nó lại mê man, một giấc mơ à không mà là một cơn ác mộng lại đến với nó. nó thấy mình bị đẩy xuống một cái hố, một cái hố sâu vô tận.
_đừng…đừng… aaaaah – nó la lên rồi bật tỉnh, đầu nó đau kinh khủng
_em dạy rồi à? – là tiếng nói của một ngừơi ngoại quốc là tiếng Pháp
_anh là ai? – nó lờ đờ mở mắt
_em không nhớ tôi sao, cô bé? – anh chàng người Pháp cười thử thách
_anh là Joseph Wedton phải không? – nó lờ mờ – đúng rồi chính là anh – nó reo lên
_tôi cũng không đến nỗi không gây ấn tượng với cô bé nhỉ, à mà em tên Bảo mà phải không?
_đúng ạ – nó trả lời
_mà này, sao cô bé cứ chọn xe tôi mà đâm sầm vào thế? xe tôi ấn tượng lắm sao? – Joseph trêu nó
_hìhì, chắc tình cờ thôi mà – nó gãi đầu, chính bản thân nó cũng không hiểu tại sao nó cứ chọn đúng xe của anh mà nhảy bổ vào.
_em còn mệt không? – Joseph quan tâm
_à…dạ không ạ – nó trả lời
_trời cũng đã tối rồi, sao em không ở lại ăn một bữa cơm – Joseph đề nghị – như vậy được không?
_anh thật sự không phiền chứ?- nó rất sợ phải làm phiền người khác
_đừng lo, em muốn ở lại đây cũng còn được nữa là – Joseph nở nụ cười
_thế thì phiền anh vậy – cười cười trừ
Nói xong, nó bước theo Joseph xuống lầu, nó nhìn xuống thì thấy áo của mình đã được thay sẵn, nó nắm tay áo Joseph
_anh Joseph …cái áo này – nó ngượng hỏi
_à…cái áo là của anh, còn người thay cho em là trợ lí của anh, cô Sophie, em đừng lo – Joseph nói như biết ý của nó
Nói xong, nó an tâm xuống bàn ăn.
_em có cần gọi điện cho người đến đón không? – Joseph hỏi
_a..ừh…vậy anh cho em mượn đt vậy – dù gì đt của nó cũng hỏng rồi nhưng nó có vẻ không muốn, như thầm đoán được điều gì đó, Joseph lên tiếng
_em… không phải là em bỏ nhà ra đi chứ? – Joseph đoán mò
_không, không có – nó lấy tay gạt chối biến – nhưng…., nhưng thật sự em cũng không muốn về nhà
_vậy…em có thể ở lại đây không? – J