
oseph nhanh nhẹn hỏi
_không, em không muốn làm phiền anh thêm nữa, cảm ơn anh về bữa tối – nó nói nhanh rồi cuối đầu xuống ăn tiếp
_em đừng lo, anh không phiền, xem như em là khách của anh, ở xa lên thăm được chứ? – Joseph vẫn chưa tha cho nó
_nhưng… – nó định nói nhưng em ngại thì Joseph xen ngang
_không nhưng nhị gì hết, cứ ở đây, không sao đâu – Joseph đã nói vậy nó không thể không chấp nhận nên nó đành gật đầu đại
Sáng hôm sau, là ngày tổng kết, nhưng tất cả cũng không thấy nó cũng như Vương.
1 tuần rồi 2 tuần không thấy nó, ông Lâm và bà Trinh sốt ruột đi tìm nó
_hức…không biết giờ này con bé đang ở đâu nữa? – bà Trinh tức tửi
_cũng tại lỗi làm cha làm mẹ như chúng ta đã làm hại con rồi – ông Lâm hối hận – biết thế tôi với bà đã không dựng chuyện phá sản để thử lòng con nó rồi
_hức…hức…cũng tại tôi không làm tròn trách nhiệm nên mọi chuyện mới như thế này hức hức- bà Trinh tự trách
_nhưng tôi không nghĩ con bé lại dại dột mà tự vẫn đâu – ông Lâm đau lòng – sao ta không hỏi thằng VƯơng chắc nó biết
_đúng rồi, chúng ta mau hỏi nó xem?
Thế là Ông Lâm và bà Trinh sang nhà Vương
_hai bác tìm cháu có việc gì vậy ạ? – Vương ngạc nhiên
_cháu…cháu có biết con bé Bảo nó ở đâu không? mau nói cho bác biết đi – nước mắt bà Trinh bắt đầu rơi
_sao ạ? Bảo không về nhà ạ? – Vương cũng ngạc nhiên
_cháu không biết nó đang ở đâu sao? – ông Lâm hỏi gấp
_dạ…không – Vương cuối đầu, lòng hắn nhói len từng cơn, hắn giận nó lắm, oán nó lắm, nhưng nó bây giờ đang ở đâu? còn sống hay đã chết?
_vali? cháu định đi đâu à? – ông Lâm nhìn thấy cái vali to tứơng được dựng bên sofa
_cháu…cháu sẽ đi du học ạh – Vương trả lời
_d..du học? – bà Trinh ngạc nhiên – còn chuyện của cháu với con bé
_chúng cháu….đã chia tay rồi ạ – Vương nói trong tuyệt vọng
_tại…tại sao chứ? – bà Trinh run run
_cô ấy đề nghị mà không nói lí do
_trời ơi! tất cả là lỗi của chúng ta mà- ông Lâm ôm đầu
_có..có chuyện gì vậy hai bác? – Vương ngạc nhiên
_chuyện là thế này….. – ông Lâm từơng thuật lại mọi chuyện cho Vương nghe. Hắn biết được sự thật và đi tìm nó ngay.
Tại một căn biệt thự rộng và khá sang trọng
_Bảo, em có thể làm em gái anh không? – là Joseph
_anh hỏi thừa rồi, em đã xem anh là anh trai rồi – nó nhìn những đám mây trên trời rồi mỉm cười
_hãy sang Pháp cùng anh – Joseph đề nghị
_sang…sang Pháp? – nó ngạc nhiên – nhưng tại sao lại đột ngột đến thế?
_vì anh được tiến cử về trụ sở Roguine chính ở Pháp, em có thể đi cùng anh chứ? – Joseph giải thích
_dù gì em cũng không biết đi về đâu, thôi được, em đi cùng anh – nó quyết định ngay, nó nghĩ có lẽ bên ấy, nó sẽ bắt đầu cuộc sống mới.
3 tuần sau
_thưa ông bà, có thư ạ – chị người hầu
_được rồi chị cứ để đấy – bà Trinh buồn rầu
Cầm lá thư, bà thấy lạ
_thư gì mà chẳng có tên người gửi gì vậy
Bà mở thư ra, mắt ngân lệ
“thưa ba mẹ,
Ba mẹ vẫn khỏe mạnh chứ ạ? ba mẹ đừng lo, con vẫn ổn. Khi ba mẹ đọc được bức thư này, con có lẽ đã đi xa rồi.
Con xin lỗi, con thật là đứa bất hiếu, con không mong mình sẽ được tha thứ nhưng xin ba mẹ hãy sống thật hạnh phúc, đừng vì đứa con bất hiếu này mà buồn lòng. Con sẽ trở lại, con nhất định sẽ trở lại. Hãy giúp con gởi lời nhắn đến Vương, đừng tìm con.
đứa con bất hiếu
Ngọc Bảo ”
* * *
Hai năm sau
“Marie, con mau lại đây” là một người phụ nữa đã quá tuổi
“dạ?” là một cô gái trẻ
“con xem cái váy này thế nào?” bà hỏi cô gái
“woa, rất đẹp nhưng mà mẹ định mặc nó vào buổi tiệc ạ?” cô gái trẻ tròn mắt
“cái con bé này, sao mà con ngốc thế hả? ta mua cho con đấy” bà cười hiền
“thật…thật vậy ạ? con cám ơn mẹ” cô gái nhảy cẩng lên ôm chầm lấy bà
“lớn rồi mà như con nít vậy” bà mắng yêu
“kính…koong…”
“Marie, anh về rồi nè” giọng của một người con trai có mái tóc vàng và đôi mắt xanh thẩm, dáng anh ta cao như người mẫu
“hihi anh mệt không?” cô gái đưa cho anh ta chiếc khăn
“không đâu” anh ta cười, một nụ cười làm bao cô nàng phải điêu đứng
“Joseph, con mau lại đây, xem bộ này thế nào” là người phụ nữ ban nãy
“mẹ~ con có thừa mấy bộ đấy rồi mà, đâu cần phải làm thế chứ” Joseph
“nhưng mẹ muốn tự tay chon cho con mà, Marie, con thấy thế nào?” bà quay sang hỏi cô gái
“con thấy nó rất đẹp, rất hợp với anh đó” cô thêm vào
“Thưa bà Christian, có thư từ Bordeaux ạ” chị giúp việc lễ phép
“được rồi, chị mau ra ngoài đi” bà Christian thở dài “thôi hai con cứ trò chuyện đi, mẹ đi có chút việc”
Xong bà khoác chiếc áo lông thú và đội chiếc mũ rồi bước ra ngòai
“mẹ đi đâu thế nhỉ? trông có vẻ căn thẳng” Marie lo lắng
“không sao đâu, chắc là lại thư từ của ông Orléan thui mà” Joseph
“có lẽ thế” Marie nhìn ra ngoài cửa sổ
Trời Paris mỗi lúc một lạnh, mùa đông đã đến gần, nhưng thành phố này chẳng đổi khác là bao, chỉ có điều con người trở nên lười hơn mà thôi. Marie nhìn vào khoảng không vô tận và suy nghĩ về một điều gì đó
“em biết mục đích của buổi tiệc sắp tới là gì mà, đúng không?” Joseph lên tiếng làm phá tan bầu không khí tĩnh lặng
“em biết” Marie trả lời nhưng mắt vẫn không rời khỏi cảnh vật ngòai cửa sổ
“em có ý kiến gì không?”