
a đúng là mỗi lần nó không ổn đều có hắn bên cạnh. Hắn luôn làm cho mọi chuyện phức tạp thêm. Cũng có một lần nó bị ngất, hắn cũng đã đối xử với nó như vậy. Thậm chí còn xảy ra tranh cãi với Nam Thành nhưng là nó không chứng kiến. Cho nên hai người căng thẳng đến mức nào thì nó không biết.
Ngày đó là ngày chủ nhật vào mùa đông, khí trời lạnh lẽo, Nam Thành nói có một bất ngờ dành cho nó, nó cũng không từ chối. Nó cũng thay một bộ đồ đi ra ngoài đến một nơi theo như lời Nam Thành nói. Nó thật bất ngờ khi Nam Thành hẹn nó đến một vườn hoa, nơi đây có trồng đủ mọi loại hoa. Mỗi loài đều khoe một màu sắc riêng, cho dù là ngày đông lạnh lẽo những búp hoa vẫn rung rinh trong gió. Cũng có thể sắp bước sang xuân nên những bông hoa đặc biệt đẹp. Đặc biệt là những nụ hồng khiến người ta chỉ muốn nâng niu. Nhã Điềm bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn, nó đã quên mất một điều quan trọng.
Nó cứ như vậy bước vào khu vườn, nó ngửi thấy một mùi hương thơm ngát của hoa hồng. Nó cứ đứng như vậy một lúc lâu nhưng không thấy Nam Thành. Càng lúc Nhã Điềm càng thấy khó thở, Nhã Điềm đột nhiên nhớ ra nó đã quên bản thân dị ứng phấn hoa hồng. Chuyện này nó chỉ có ba mẹ nó biết, kể cả ba người bạn thân cũng không ai biết. Nó cảm thấy trời đất tối sầm mọi thứ giống như sụp đổ trước mắt. Nhã Điềm ngất đi nhưng trước khi nó ngất nó vẫn nghe một giọng nói đầy lo lắng gọi tên nó, còn trách mắng nó nhưng là nó cảm thấy an tâm trong vòng tay người đó.
– Nhã Điềm, Nhã Điềm! Sao cậu lại ngu ngốc như vậy chứ?
Nó cũng không biết chuyện gì đã xảy ra sau đó, chỉ biết khi tỉnh dậy mẹ nó đang ở bên cạnh nắm chặt tay nó. Nó nhìn quanh chợt nhận ra đây là trạm xá. Nó cười khổ xem ra bản thân đã không chịu nổi một lượng phấn hoa quá lớn mà dị ứng nặng đến mức ngất đi, trên da nó còn nổi lên một số chấm đỏ giống như muỗi đốt vậy. Mẹ nó nhìn nó than nhẹ nhưng không có trách móc hay nói bất cứ thứ gì.
– Mẹ! Con làm sao lại ở đây?_Nhã Điềm nhẹ giọng hỏi.
– Con biết bản thân không hợp với hương hoa hồng còn đến đó làm gì?_mẹ nó nhìn chằm chằm nó trách.
Rõ ràng trong giọng nói của bà chứa sự tức giận. Nó đang nghĩ có phải Nam Thành đã bị cảnh cáo một trận rồi không?
– Con không sao, chỉ là lâu năm như vậy con không đụng đến hoa hồng nên quên mất thôi._Nhã Điềm cười cười không muốn mẹ nó lo lắng.
– Còn nói không sao nếu không phải Khải Huy đến kịp con đã mất mạng rồi.
– Khải, Khải Huy? Cậu ấy đến đó làm cái gì?_Nhã Điềm kinh ngạc, nó không nghĩ Nam Thành hẹn nó thì Khải Huy lại đến đó.
– Nó đến tìm con nhưng nghe con đi chơi với Nam Thành thì thất thiểu ra về. Còn làm sao nó biết con ở đó thì mẹ không biết. Mẹ còn nghe Thục Đoan nói con đã nhờ Khải Huy làm gì tại sao lại có thể quên mà đi với Nam Thành chứ?_mẹ nó thật không biết trong đầu nó đang nghĩ cái gì nữa.
– A, con…con quên mất. Vậy Khải Huy đâu?_Nhã Điềm vỗ trán một cái giống như nhớ ra điều gì.
– Nó đưa con đến trạm xá xong cũng rời đi, chỉ nói khi nào con khỏe nó sẽ đến thăm.
Mẹ nó nói như vậy thì nó biết như vậy nhưng nó cảm thấy tội lỗi dâng trào.
– Vậy còn Nam Thành?_nó cũng muốn biết thái độ của Nam Thành sau việc này.
– Con còn nhắc đến thằng bé đó, nó xém chút hại chết con ba con rất tức giận._nhắc đến Nam Thành mẹ nó lại có chút trách móc. Dù biết Nam Thành không cố ý nhưng xém chút Nhã Điềm cũng mất mạng.
– Ba không mắng cậu ấy chứ? Là do con quên không nói cho cậu ấy biết, ba mẹ không cần trách cậu ấy._Nhã Điềm có chút sốt ruột lo lắng cho Nam Thành.
– Mắng thì dĩ nhiên sẽ có nhưng cũng không nặng lời đâu, con không cần lúc nào cũng che chở cho Nam Thành. Ba mẹ cũng chẳng ăn thịt nó._mẹ nó thở dài một cái muốn nói cái gì đó nhưng lại thôi không nói.
Nhã Điềm hơi xấu hổ cúi đầu, đúng là nó có chút lo lắng cho Nam Thành.
Mẹ nó ngồi một lúc thì đi tìm bác sĩ đến chẩn bệnh cho nó. Nhã Điềm cứ nhìn ra cửa muốn thấy Nam Thành lại muốn thấy Khải Huy. Cả hai người nó đều cần nói tiếng xin lỗi, nếu không tại nó vô ý thì đã không xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy. Một lúc sau, nó quả thật thấy có người đi vào nhưng lại không phải hai người con trai kia mà là Thục Đoan.
– Nhã Điềm, cậu tỉnh rồi làm bọn tôi lo lắng suốt.
– Tôi không sao, hai người kia đâu?
– Chẳng ai chịu vào cả, hôm nay còn cãi vã một trận nữa._Thục Đoan thở dài ngồi lại bên cạnh Nhã Điềm.
– Cãi vã?_Nhã Điềm trợn mắt giống như không thể tin, hai người kia thân thiết như anh em sao có thể cãi nhau đây?
– Còn không phải vì cậu sao?
– Chắc có lẽ vậy. _Nhã Điềm xụ mặt xuống.
– Cậu rốt cuộc có óc để suy nghĩ hay không? Làm sao bị dị ứng với hoa hồng lại không nói cho Nam Thành biết, ngay cả bản thân có bệnh mà cũng quên sao?_Thục Đoan tức giận trừng mắt nhìn Nhã Điềm.
– Thật ra, tôi không muốn mọi người lo lắng nên mới không nói. Vả lại đã hơn năm năm rồi tôi chưa từng tiếp xúc với hoa hồng nên quên mất sẽ bị dị ứng. Thật xin lỗi đã làm mọi người lo lắng.
– Tôi không trách cậu nhưng mà nhắc nhở cậu lần sau chú ý một chút. Còn nữa, tôi thấy Khải Huy rất tức giận._Thục Đoan không nhanh không chậm trình bày nhữn