
tại kí túc xá trường Đăng Du nhưng nó đều tránh mặt, nó chỉ gặp mỗi ba mẹ nó. Hắn biết tin tức thông qua ba mẹ nó, chỉ cần biết nó vẫn ổn thì hắn an tâm rồi. Đến bây giờ nó đã về và đang đi bên cạnh hắn, hắn chỉ muốn làm điểm tựa để xoa dịu nổi đau cho nó nhưng trước mặt hắn nó lại tỏ ra mạnh mẽ hơn là hắn tưởng.
– Tôi…tôi xin lỗi hai cậu, nhưng tôi không còn cách nào khác, vì khi thấy hai cậu tôi lại nhớ đến Nam Thành bởi lẽ giữa bốn chúng ta luôn đầy ấp kỉ niệm._nó hơi khựng lại khi nghe câu hỏi của hắn có cảm giác tội lỗi đè nặng khi phủ nhận sự giúp đỡ của hắn và Thục Đoan chỉ vì suy nghĩ trẻ con của nó.
– Chỉ vì thế mà cậu ầm thầm thay đổi hồ sơ đăng kí thi tuyển vào trường Đăng Du bỏ hai chúng tôi ở lại đây không ngừng lo lắng cho cậu.
Nó không nói gì chỉ lẳng lặng bước đi vì nó biết có nói gì cũng vô ích mọi chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi, nó muốn chôn sâu tất cả và cố quên đi để bắt đầu một cuộc sống mới tràn đầy tiếng cười như trước đây.
Hai người đi được một lúc chợt nó dừng lại, hắn cũng dừng theo cả hai cùng hướng mắt vào nhà Nam Thành.
– Hôm nay ngày giỗ cậu ấy, cậu đến chứ?_hắn lại quay sang nó hỏi.
– Đến, tôi phải đến chứ_Nó nhìn hắn khẽ mỉm cười dường như nó đã thích nghi khi nhắc đến cậu ấy nó không còn buồn nữa đã một năm rồi còn gì.
– Vậy chúng ta về thôi, lát nữa tôi và Thục Đoan cùng qua đây với cậu._hắn lặng lẽ cất bước đi trước.
Nó đứng đó hồi lâu cũng cất bước chạy theo phía sau miệng nở nụ cười hỏi han.
– Cậu và Thục Đoan sao rồi?_nó nghiêng nghiêng đầu hỏi
– Sao là sao, vẫn vậy thôi._hắn hơi bất ngờ vì câu hỏi của nó, không ngờ nó vẫn còn tâm trạng đùa, hắn hiểu ý nó muốn hỏi gì nhưng chẳng lẽ nó không hiểu tình cảm hắn dành cho nó sao?
– Thế à, chán thế_nó làm mặt ỉu xìu, cúi đầu đi bên cạnh hắn.
“Phải chi cậu đừng yêu tôi thì có lẽ tôi đã không khó xử, cậu hiện giờ cũng đã có người yêu đâu phải chờ tôi hồi tâm chuyển ý cậu ngốc quá, Khải Huy à!”
Nó cúi đầu để tránh nét buồn trên mặt không phải nó không hiểu tâm ý của hắn, nhưng hiện tại nó vẫn chưa quên được người con trai kia, nó không muốn ngộ nhận lại làm khổ cả hắn và nó.
– Cậu đúng là đồ con nít không bao giờ lớn nỗi_hắn kí đầu nó một cái, rồi co giò chạy_hắn nhận ra nó đang buồn nên muốn làm cho nó vui và cách này là cách lúc nhỏ hắn vẫn làm,nó rất có tác dụng và bây giờ vẫn thế. Nhã Điềm lập tức ngẩng mặt lên đuổi theo Khải Huy, miệng la hét ỏm tỏi vì bị đá đểu.
– Cậu đứng lại đó, tôi bắt được là cậu chết với tôi, Khải Huy cậu đứng lại mau!
– Cậu mơ đấy à, tôi đâu ngốc đứng lại để cậu cho tôi một trận à_miệng thì nói thế thôi nhưng tốc độ của Khải Huy đã chậm hơn lúc đầu hắn không muốn thấy nó mệt.
– Cậu giỏi thì đừng lại gần tôi nữa nhé_miệng la hét đôi chân ngắn vẫn ra sức chạy để đuổi kịp Khải Huy, nhưng trong một lúc lại cúi đầu xuống không để ý phía trước thì đâm sầm vào một tấm ngực vô cùng vững chãi.
Khi nghe câu nói của Nhã Điềm bất giác Khải Huy đột ngột dừng chân, quay mặt lại phía Nhã Điềm định nói gì đấy,chưa kịp mở miệng thì Nhã Điềm đã đâm sầm vào hắn làm hắn mất đà cả hai ngã sỏng soài trên nền cỏ ven đường đầy sương, đồ văng vung *** trên nền cỏ.
Khải Huy mặt nhăn nhó vì đau, còn Nhã Điềm nằm trên người Khải Huy vì quá bất ngờ vẫn chưa kịp phản ứng ngẩng mặt lên đôi mắt mở hết cỡ nhìn Khải Huy.
Ở cự li gần thế này Nhã Điềm mới nhận ra rằng gương mặt trước mặt cũng thật sự điển trai, thế mà bấy lâu nó lại không nhận ra có một tên bạn thân đẹp trai đến thế.
Khải Huy thì nheo nheo mắt khó hiểu nhìn xem Nhã Điềm đang định làm gì mà cứ nhìn chằm chằmm hắn như vậy, nhưng thoáng qua đầu Khải Huy lại hiện lên tia giảo hoạt.
– Không phải cậu mê đắm sắc đẹp của tôi rồi đấy chứ?_môi Khải Huy khẽ nhếch lên thành một đường cong nhẹ nhưng trông gian gian đểu đểu.
Nhã Điềm lúng túng khi bị bắt gặp thái độ bất lịch sự kia nên có chút ngượng định lấy lại tư thế để đứng dậy.
– Làm…làm gì có, cậu mơ đấy à, chẳng…chẳng qua tôi quá bất ngờ thôi._Nhã Điềm đưa tay chống lên bãi cỏ còn lấm tấm giọt sương sớm chưa tan để đứng dậy nhưng không được có gì đó quàng qua lưng rồi làm Nhã Điềm ngã oạch lại lần nữa lên người Khải Huy.
– Cậu làm quái gì vậy thả tôi ra!
– Tôi đâu làm gì tự cậu không muốn rời khỏi người tôi đấy chứ trách gì tôi.
Tình hình hiện tại là hai tay Khải Huy đang vòng qua lưng nó kéo nó ngã xuống lần nữa.
Bị kéo ngã lần nữa Nhã Điềm thực sự rất bực mình, nó quát vào mặt Khải Huy nhưng hắn nào có để ý vẫn trả lời thản nhiên không hề thú nhận tội lỗi.
Mặt Khải Huy gian hơn bao giờ hết, xem kìa chính cậu ta kéo nó ngã mà lại đổ cho nó tội mê trai cơ đấy có tức không chứ, Nhã Điềm rất muốn nện vài đấm vào bản mặt mà lúc nãy nó vừa mới thừa nhận là điển trai.
– Cậu….
– Tôi sao?
Lại là câu hỏi đó thật làm nó ức chế quá đi mất.
Nhã Điềm vùng hết sức bản thân đang có hiện tại để đứng dậy một cách thô bạo, tránh sang một bên phủi phủi một ít bụi vương trên váy thể thao.
Thô bạo hơn là cô gái nhìn bề ngoài nhẹ nhàng mà điềm đạm kia dùng bàn chân nhỏ nhắn của mình đá một phác vào chân đối ph