
1 nụ cười nhạt nhẽo và vô vị.– Thế pé có hối hận ko?– Về điều gì?– Tất cả những gì pé đã làm trong quá khứ?– Ko , ko bao giờ _ Nhỏ khẳng định chắc chắn như đinh đóng cột.Điều này khiến Việt bỡ ngỡ, 1 cô bé thật là lạ ko giống bất kỳ 1 cô gái nào khác. Dũng cảm và thẳng thắn.– Tại sao?– Vì … đó là người vĩ đại nhất thế gian này. Tại tôi mà anh ý rời khỏi cuộc đời tôi, anh ko hiểu được đâu. _ Nhỏ cười buồn.– Rắc rối nhỉ? Pé đã làm gì?_ Càng lúc Việt càng tò mò hơn về cô pé đặc biệt này.– Riêng tư, no bật mý.– Ừ ! Nhưng dù lý do là gì thì em và cậu ấy đã chấm dứt?– Ko ! Con người đó luôn ngự trị ở 1 góc thật lớn trong tim tôi , và tôi tin anh ấy cũng vậy _ Nhỏ cúi mặt xuống vuốt ve chú gấu nhỏ của mình.– Chừa cho anh 1 chỗ được ko?Nhỏ cười khẩy, xen vào đó là 1 chút bối rối.– 1 góc nhỏ thôi à? Tôi tưởng anh phải muốn nhiều hơn thế nữa?– Xuất phát từ 1 góc nhỏ rồi lên 1 góc to sẽ chắc ăn hơn, hà hà _ Việt ngước mặt lên cùng với 1 nụ cười ngộ nghĩnh khiến trái tim nhỏ hơi “rung rinh”.– Có ai nói nụ cười của anh thật đẹp ko? _ Nhỏ buột miệng.– Anh á ? hì hì , cũng nhiều , anh ko quan tâm. Còn pé , đã ai nói đôi mắt của pé thật đẹp chưa?– Mắt? _ Nhỏ sững sờ trước câu hỏi vô tư của Việt, lúc này suy nghĩ của nhỏ tạm du lịch trong vài phút.Việt tròn xoe mắt nhìn chăm chăm vào nhỏ và giơ tay quơ quơ trước mặt nhỏ liên hồi.– Này ! Tí hon , tâm hồn treo ngược cành cây rồi à? Wây … wây.Nhỏ chợt tỉnh, ngớ người ra trông cái mặt đần ơi là đần.– Làm trò gì đấy ? Múa lửa hả ?– Đâu nào ! Thấy pé ngẩn tò te thế kia làm anh suýt hoảng _ Việt gãi đầu.– Ko sao , du lịch tý.– Trả lời anh.– Trả lời gì?– Ọach , đôi mắt ấy ?– À … Cũng có _ Khuôn mặt nhỏ buồn rười rượi.Việt cũng đoán được 1 chút nào đó tâm lý của đối phương nên anh cố tình lảng sang chuyện khác.Nhưng ko may lại làm nhỏ buồn nữa.– Gấu bông xinh quá , nó là bạn của pé à ?– Gấu ? Tên nó là “Mắt”.– Hử ? Cái tên đặc biệt nhở?– Lúc trước nó tên là “Tim”,2 năm trước tôi đổi tên nó thành “Mắt”. _ Nhỏ cười nhạt. 56 Nhỏ quay đầu đi chỗ khác , sống mũi nhỏ cay xè.Còn Việt thì đang có 1 mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu.Có lẽ “Đôi mắt” và cả chú gấu nhỏ bé kia ẩn giấu 1 bí mật thật lớn trong nhỏ.Việt im bặt vài phút rồi cố tình kiếm chuyện khác.– Nhà pé ở đâu mà ngồi đây?– Anh cũng ngồi đây còn gì?– Ừ nhở ! hơ hơ.Cuộc nói chuyện hình như đã ko còn gì để nói, nhỏ và Việt im lặng khoảng 15p ngồi nhìn trời mây và những cây cối um tùm xung quanh công viên. Buổi sáng sớm mọi người già,trẻ dắt nhau đi bộ trông thật khỏe khoắn. Đâu đó có vài cặp tình nhân đang ngồi trên những chiếc ghế đá trò chuyện.– Sao anh muốn làm bạn trai của tôi ?– Ừ thì …Việt chưa kịp dứt lời nhỏ đã chen vào hỏi tiếp.– Anh bỏ qua hết quá khứ của tôi à? Sao khi nghe nó anh ko có chút bất ngờ nào? Bộ não của anh có vấn đề à? Điều gì khiến tôi phải tin 1 người hâm như anh? _ Nhỏ tuôn xối xả nguyên 1 lèo ko ngừng nghỉ.Việt chóng cả mặt chưa kịp nghe hết nhưng cũng phải cố nhờ để trả lời từng câu hỏi một.– Câu thứ nhất : Anh là người sống cho hiện tại và tương lai. Quá khư vốn dĩ chỉ để nhìn lại và rút ra 1 điều gì đó trong cuộc đời mỗi người thôi.– Nếch [Next'> : Ừ ! Ko bất ngờ, sốc thôi! _ Việt cười mỉm.– Nếch : Anh hoàn toàn bình thường. IQ 200/200 ko sót trăm nào. _ Lần này Việt cười sa sả rõ là vô tư như 1 đứa con nít ý.– Thời gian sẽ chứng minh cho em thấy tất cả,hì hì.– Báo cáo hết! _ Việt giơ ngang tay lên trán như đang chào cờ.– Anh có dám vì tôi mà từ bỏ sự nghiệp ko? _ Thêm 1 câu hỏi lóe lên trong đầu nhỏ, phải hỏi ngay ko nguội mất.– Ừhmmm! Xem nào , nếu anh yêu em hơn chính bản thân mình thì có thể lắm chứ.– Thế anh lấy gì nuôi tôi? _ Nhỏ ngước mặt lên chờ đợi câu trả lời của Việt.– Nhiều cách mà ! Sống là luôn tồn tại.– Haizzz. 1 câu nữa thôi. Ko lừa tôi chứ?– Ko là ko , anh nghiêm túc _ Việt hét toáng lên khiến những ánh mắt trong công viên đổ dồn vào nơi phát ra âm thanh nhưng họ chẳng tìm đc ai là người hét lớn kia cả.– Be bé cái mồm thôi,người ta biết chỗ bí mật bây giờ. _ Nhỏ lấy tay bịt miệng Việt và giọng gầm gừ cảnh cáo.– Hè hè ! Uki pá pì. Nói chuyện với em gần gũi thật. Có lẽ em là người đặc biệt nhất mà anh từng gặp, hì hì.– Còn anh là người hâm nhất tôi từng gặp đấy.– Còn lâu nhớ! Quả tim của anh chưa chỉ sai đường bao giờ.Hơn 2h đồng hồ , bây giờ Việt mới thấy nhỏ nhoẻn miệng cười trông thật ngây thơ. Còn trong đầu nhỏ đang xuất hiện 2 từ thôi “Lọt bẫy”. Ái chà! hình như Việt đang thông đồng với thần tình yêu Cupid bắn tỉa 1 mũi tên hồng vào trái tim non nớt của nhỏ đây mà.– Đồng ý nhé ? _ Việt nắm lấy tay áo nhỏ , bám bám , víu víu trông mặt thấy thương cực kỳ.– Ừ thì … ko chắc , Người yêu “Hờ” thôi há. Cần phải có thời gian để tìm hiểu nữa chứ bộ.– Uki ! hí hí . Đi hẹn hò nào …– Bây giờ á?– Chính xác, nói chuyện với pé cả buổi , bụng đói meo , lại còn khát khô cổ họng nữa đây này. _ Việt mếu mỏ trông buồn cười dã man, thế mà nhỏ nhịn cười tài thật.– Cũng được.Và thế là buổi gặp gỡ đầu tiên cũng là buổi hẹn hò đầy thú vị của 1 anh chàng ca sĩ và 1 cô bé thường dân. Có lẽ hôm nay đã trở thành 1