Insane
Tôi là Đàn Bà

Tôi là Đàn Bà

Tác giả: Nít

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322252

Bình chọn: 10.00/10/225 lượt.

ận 3.Nhỏ và Việt chọc nhau ì xèo trên suốt chặng đường.Mới bước xuống xe,bất chợt 1 đám người kéo nhau chạy ùa lại.– Á ! Anh Nguyễn Việt , cho tụi em xin chữ ký và chụp hình chung đi. _ Cả đám nữ xôn xao cả lên.Nhỏ bị đẩy ra xa,Việt cố nắm tay lại nhưng ko được. Ko còn nào khác Việt đành phải yên vị trong vòng vây dày đặc của fan đang nhốn nháo ở trước tiệm café.Mặc dù vậy ánh mắt của Việt ko ngừng liếc tìm nhỏ.Nhỏ thừa biết Việt đang khó xử như thế nào nên cũng nở 1 nụ cười thật tươi với ngụ ý “ Tôi ko sao, đừng lo ”.10p sau đám đông từ từ giải tán.Việt nhanh chân dzọt lẹ về phía nhỏ rồi thở phào nhẹ nhõm.– Anh xin lỗi.– Ko sao, ca sĩ mà,vào thôi.Việt nắm lấy tay nhỏ tìm 1 chiếc ghế đôi đủ cao trên tầng thượng để nhìn đc cảnh xe cộ qua lại tấp nập.Cả tiệm ai cũng nhìn,nhất là mấy cô phục vụ … họ cứ tranh nhau qua order cho Việt.– Anh cho em xin chữ kí nhé _ 1 cô gái nhẹ nhàng đưa cuốn sổ màu hồng đặt ngay lên bàn.– Xin lỗi! Việt đang đi với bạn gái,cô ý hay ghen lắm,hôm khác nha bạn. _ Giọng Việt ôn tồn đáp và nở 1 nụ cười quyến rũ khiến ko ai nỡ chối từ.– Vâng _ Cô gái liếc nhìn nhỏ với ánh mắt ghen tị.Nhỏ thì cố làm ngơ mọi sự chú ý và cười trừ cho qua chuyện.– Này ! Ghen hồi nào? Tự nhiên lôi người ta ra đây rồi bị quăng nguyên cả tấn ghét vào mặt. Xí.– Ko sao đâu, nhóc đừng để ý _ Việt nhăn răng cười khì khì.– Sao ko đeo kiếng,bịt khẩu trang,đội nón để khỏi ai nhận ra? _ Nhỏ chống 2 tay lên bàn khẽ hỏi.– Anh là thổ dân à? Ko thích, ngột ngạt, khó chịu, nóng nực lắm. Anh cứ thích để bình thường thế này,phơi cái bản mặt đẹp trai của mình ra thì đâu có tội,kaka. _ Việt tự tin thấy ghê luôn.– Xấu ói mà bày đặt _ Nhỏ nguýt ngược cái mỏ lên trông rất ngộ.– Haha! Đừng dối lòng, anh biết tỏng.– Gớm… Mà này , tôi cũng muốn được làm ca sĩ như anh, hì _ nhỏ cười mỉm chi.– Làm ca sĩ ko dễ đâu,cực lắm, phải trải qua rất nhiều khó khăn thử thách _ Triết lý con gà tây bắt đầu …1…2…3.– Biết,nhưng vẫn ham, ước mơ mà.– Nhóc hát hay ko?– Tạm.– Hát thử anh nghe?– Miễn.– Thế sao cứ nằng nặc đòi lắm ca sĩ.– Thích. 89 Những câu trả lời của nhỏ chỉ cụt ngũn trong vòng 1 chữ ko hơn ko kém .– Còn lý do gì khác ko? _ Việt hỏi tiếp.– Thế khi anh làm ca sĩ thì lý do gì?– Sự nghiệp,tiền bạc và đam mê. Còn nhóc?– “Ế CHỒNG” !!!!!– Hả? _ Việt nhạc nhiên vì câu trả lời rõ là hài của nhỏ.– Tại sao ?– Vì chỉ khi làm ca sĩ tôi mới wên đi chính mình,chỉ biết hát và hát thôi. Hơn nữa ca sĩ còn bận bù đầu bù cổ lo cho sự nghiệp chã quan tâm đến gia đình nên chả ma nào rước.– Cốppp ! _ 1 cái cốc vào đầu rõ là đau.– Ái ui ! _ Nhỏ thét lên.– Ê ! Hành hùng trẻ em à?Muốn xử bắn ko? _ Nhỏ cáu lên,đôi lông mày nhăn nhúm như mún nã đạn vào tim Việt.Việt cười khoái chí.– Đánh cho nhóc khôn ra, ai bảo làm nghệ thuật như bọn anh đều bị ế?– Tự nhìn, tự thấy , tự nghĩ.– Tiểu số thôi,đa số còn lại đều ao ước có 1 gia đình nhỏ hạnh phúc của riêng mình. Ca sĩ cũng là người bình thường, ai cũng khát khao điều đó _ Việt cười nhạt.– Anh sẽ lấy ai?– Xem nào , … ừhm … anh sẽ lấy Tí hon cá tính. _ Việt nhăn răng cười toe toét hoác cả mồm.– Ko thích ăn cá, máy tính thì chã gặm được, nhường anh _ Nhỏ trả lời tỉnh bơ.– Haha! Nhóc tếu nguyên 1 cục luôn, à ko , phải 10 cục mới vừa _ Việt cười sa sả mặc sự chú ý của những vị khách xung quanh.– Dzô dziên ! Kệ tôi , lằng nhằng.– Anh sẽ cưới nhóc , nhóc ko ế chồng , anh ko ế vợ. Anh chắc đấy. _ Việt tự tin chưa từng thấy, lúc này mà có vợt đập ruồi ở đây chắc Việt bẹp xép như con tép rồi– Anh ko yêu tôi, tôi ko yêu anh , cưới khỉ. _ Nhỏ quay mặt đi 90 độ nhìn ra cảnh đường phố tập nập.– Anh thích nhóc, và anh tin nhóc cũng sẽ thích anh.Nhiêu đó đủ để phát triển 1 tình yêu rồi _ Việt trả lời tự tin.– Tự tin có thừa nhở?2 người cứ đấu võ mồm ko ngừng mà mải quên gọi đồ măm măm luôn. 1 lát sau Việt mới nhớ ra và lật menu tìm món ăn ưa thích cùng nhỏ.– Quên ! Anh mấy tuổi ?– 26.– Thật ko ? mặt như 62 ấy _ Thật ra 62 – 42 cơ, thế mà nhỏ giấu nhẹm cố tình ko khen– Dối lòng Diêm Vương quẳng xuống chảo dầu chiên lên thành món “ Tí hon chiên giòn ” bây giờ, hà hà _ Việt vô tư cười như 1 đứa con nít mới đc cho cục kẹo ngọt.Họ ngồi ở tiệm cũng gần 1tiếng, ngồi mòn ghế rồi , nhạc nghe nhàm lỗ tai rồi , xoắn đi thôi. Thế là 2 cô cậu lon ton đi dạo thành phố , ăn vặt từa lưa hột dưa quên béng cả thời gian. Mãi đến tận trưa khi đồng hồ điểm 12h.– Hết tiền chưa ? _ Nhỏ hỏi khéo .– Chưa , còn đầy. Nhóc muốn về à? Để anh đưa nhóc về ha , nhìn có vẻ mệt rồi đó.– Vừa mệt , vừa đuối _ Nhỏ quăng vào mặt Việt 1 câu thẳng như ruột ngựa.– Leo lên xe, anh chở về , ngủ 1 giấc tối anh đón đi chơi tiếp.– Gặp lắm thế? Gia đình bỏ rơi , bạn bè xa lánh hử?– Ai mà bỏ được anh , hì hì.– Tối bận rồi !– Bận gì?– Ngủ.– Như heo thế à? ngủ vừa thôi,khổ.– Ko ngủ chứ biết làm gì ?– Nhóc ko đi học đi làm gì à?– Thất nghiệp.– Ngành gì?– Kinh tế đối ngoại.– Wow ! Pro ghê , nhìn nhóc thế này ai tin.– Ứ mượn tin, nhiều lời tổ mỏi mồm. 910 30p sau nhỏ đã có mặt ở trước hẻm gần nhà.Mới bước vào nhà ko có ai ở nhà hết, bố mẹ nhỏ đi làm rồi , còn chị gái đã đi lấy chồng