pacman, rainbows, and roller s
Tôi Ghét Anh… Đồ Du Côn

Tôi Ghét Anh… Đồ Du Côn

Tác giả: Thuyuuki

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323944

Bình chọn: 8.5.00/10/394 lượt.

g đâu có gì là xấu_ tôi yếu ớt nói.

– Hỏng, hỏng hết rồi, không thể có cái kiểu mới tí tuổi đầu đã tập tành yêu đương được. Bố không ngờ con lại đổ đốn ra như thế, uổng công bố đã tin con.

– Bố ơi, xin hãy nghĩ thoáng đi một chút được không? Con vẫn sẽ chăm chỉ học hành mà_ tôi khẩn thiết nói.

– Thế nào là chăm chỉ? Tuổi của con chỉ được nghĩ đến học không được nghĩ thứ gì khác, nếu đã vướng vào chuyện yêu đương rồi thì làm sao có thể chăm chỉ được chứ. Muốn yêu đương gì hãy đợi đến khi con tốt nghiệp đại học.

– Nhưng……

– Thôi, không nói nhiều nữa, đã thế thì bố sẽ cho con ra nước ngoài du học sớm, dù sao thì với trình độ của con cho xin nhảy lớp là chuyện nhỏ._ bố tôi thẳng thừng nói.

Tôi nghe lời ông phán mà chết lặng cả người, cảm giác như tiếng sét bên tai. Điều này thật quá sức tưởng tượng, tuy tôi đã có dự định là sẽ ra nước ngoài du học nhưng đi bây giờ là quá sớm, tôi còn chưa cả kịp chuẩn bị tâm lí, hơn nữa Phong…..

– Không được đâu bố ơi, con mới học lớp 11 thôi mà_ tôi cố vớt vát.

– Sao lại không được, với sức học của con lại từng đoạt nhiều giải trong các kì thi quốc tế, bố có thể dễ dàng xin cho con tấm bằng tốt nghiệp cấp ba, rồi sau đó con sẽ ra nước ngoài du học.

– Con sẽ đi, nhưng không phải bây giờ, bố không thể đợi đến năm con học lớp 12 rồi mới đưa con sang nước ngoài được sao?

– Nếu bố để con ở lại đây thêm một năm nữa thì liệu con còn có đủ dũng khí để đi du học nước ngoài không? Chắc chắn rồi con sẽ bị chuyện tình cảm làm cho bi lụy, tâm tưởng từ đó cũng thay đổi theo vì thế bố nhất định không để chuyện đó xảy ra được.

– Nhưng…

– Không lằng nhằng, bố nói một là một, hai là hai. Con chuẩn bị mọi thứ đi, mai bố sẽ thông báo với nhà trường, con đến chào các bạn lần cuối. Ngày kia sẽ bay luôn, con cần sang bên đấy sớm để thích ứng với môi trường lạ dần đi. Bố sẽ gọi điện cho cô Dung bên Mĩ._ bố tôi nói dứt khoát rồi đi ra ngoài, để mặc tôi đứng chết trân trong phòng. Tôi phải làm sao đây, bố tôi đã nhất quyết dồn tôi đến bước đường cùng rồi…

———————————————————-

Tôi đã thức cả đêm để suy nghĩ về vấn đề vừa mới xảy ra, tôi nghe thấy dưới nhà có tiếng cãi nhau, tiếng đập vỡ, rồi tiếng mẹ tôi khóc, cuối cùng là câu nói lạnh lùng của bố tôi:

– Bằng giá nào tôi cũng phải đưa con Nhiên đi du học sớm, không thể để tương lai của nó bị ảnh hưởng được.

Tôi mệt mỏi ngã xuống giường, từ cái ngày của 10 năm về trước đó, bố đã trở thành người duy nhất mà tôi không dám cãi lời, và lần này có lẽ cũng vậy…



Sáng hôm sau tôi thức dậy trong một trạng thái vật vờ vì mất ngủ, dường như trong nhà, ai cũng có cùng một tâm trạng như tôi, mặt mũi người nào cũng thểu não, mắt mẹ tôi còn sưng húp cả lên.

– Con cứ đến trường như bình thường để chào tạm biệt bạn bè, bố sẽ thương lượng với nhà trường._ bố tôi lạnh lùng nói.

– Vâng…_ Tôi gật đầu chán nản, chiếc đũa rơi xuống đất trong vô thức, miếng cơm trong miệng tự dưng đắng ngắt.



Tôi lặng lẽ rảo bước đến trường trong một tâm trạng phấp phỏng lo âu. Quả thực bây giờ tôi không biết mình có nên nói với Phong mọi chuyện không? Tôi không thể bỏ đi mà không nói một lời nào lại càng không đủ dũng khí để nói với hắn sự thật.

Nếu như Phong biết ngày mai tôi phải ra nước ngoài du học thì chắc chắn hắn sẽ rất sốc điều đó chẳng khác gì việc tôi bỏ rơi cậu ấy cả. Vì vậy mà tôi cứ phân vân nửa muốn nói nửa muốn không nói, thêm vào đó tôi còn có Trang con bạn chí cốt, không biết nó sẽ phản ứng thế nào khi biết tôi sắp phải ra nước ngoài du học. Nhìn khuôn mặt tươi cười của nó, tôi bỗng thấy chạnh lòng.

– Hôm nay mày làm sao thế Nhiên?_ Trang nhíu mày nhìn bộ dạng như người mất hồn của tôi ngờ vực hỏi.

– Tao…Ừm… Tao có chuyện muốn nói với mày.

– Ừ thì nói đi, làm gì mà mặt mày nghiêm trọng thế?_ nó lo lắng nhìn tôi hỏi.

– Tao sắp ra nước ngoài học, ngày mai tao bay rồi._ tôi cúi đầu nói.

– Hahaha, mày cũng tếu ghê nhỉ, thôi đi tao không rảnh nghe mày đùa đâu_ nó cười như nắc nẻ nói.

– Tao không đùa đâu, là thật đấy_ tôi nhìn sâu vào mắt nó nói.

Thấy biểu hiện nghiêm túc của tôi con Trang hơi hoảng, vội nói:

– Tao không thích đùa dai nghe Nhiên, mày đừng có đùa kiểu ấy, tao giận thật đấy.

– Đó là sự thật, hôm qua bố tao thấy tao ôm Phong, ông nổi trận lôi đình bắt tao phải đi du học sớm.

– Tao không tin._ con Trang trừng mắt nói.

– Mày không tin không được, vì đây là sự thật.

– Tại sao? Mày nói đi, sao mày không đấu tranh, sao không thử cãi lại lời bố mày một lần._ Trang chua xót hỏi tôi.

– Tao có thể làm trái lời ông trời nhưng không thể làm trái lời bố, tao nợ ông ấy quá nhiều.

– Mày đi rồi tao phải làm sao đây? Không có mày tao buồn lắm, tao đã quen có mày suốt từng ấy năm, giờ mày nói đi là đi luôn sao?_ Trang nói, nước mắt đã long lanh ở khóe mi, tôi chua xót ôm lấy nó rồi cùng khóc rưng rức.

– Tao xin lỗi, được làm bạn với mày là may mắn lớn nhất đời tao…

Một lúc sau khi hai đứa đã bình tĩnh trở lại, cái Trang lên tiếng hỏi tôi:

– Mày đã nói cho Phong biết chưa?

– Tao định nói, nhưng không dám, tao sợ cậu ấy không chấp nhận…

– Ờ… t