XtGem Forum catalog
Tình Yêu Tội Lỗi

Tình Yêu Tội Lỗi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322132

Bình chọn: 9.00/10/213 lượt.

ch, tôi nghịch ngợm, tôi trêu chọc hết người này đến người khác, chỉ để làm em vui. Cho dù thường xuyên bị trách phạt, nhưng đổi lại, nhận được sự quan tâm của em…

Cứ nghĩ chỉ cần mạnh mẽ hơn, tôi sẽ bảo vệ được em, nhưng tôi không ngờ, em lại bị thương vì tôi. Khi nhìn thấy vết thương trên tay em, tôi chỉ cảm thấy vô cùng tức giận. Tức giận vì em dối tôi, cũng tức giận bản thân vô dụng. Tôi biết em không trách tôi, vì vậy tôi càng không thể tha thứ chính mình…

Những trận đòn liên tục trút xuống…Hẳn là rất đau đi. Nhưng tôi lại chỉ thấy nhẹ nhõm.

Không sao rồi Thu, không sao cả…Chúng đã hứa sẽ không bắt nạt em nữa rồi…

Lúc tôi lần nữa tỉnh lại, người đầu tiên tôi thấy là em. Em ôm tôi khóc, bờ vai nhỏ bé khẽ run run, nước mắt không ngừng thấm ướt áo tôi…

_ Đừng lo, không sao đâu. Sau này có em bảo vệ chị rồi. – Tôi an ủi em, lau đi những vệt nước mắt trên khuôn mặt em…

Chúng tôi lập giao ước sẽ không giấu nhau bất kì điều gì…Thật mỉa mai đúng không? Bởi ngay từ đầu, tôi đã dối em.

Cố gắng lừa người, nhưng lại không dối được mình, cuối cùng đành chôn giấu tình cảm đó tận nơi sâu nhất trong tim…

Tôi thích khi em cười, tôi thích khi em nghịch ngợm, tôi thích em làm nũng kéo tay áo tôi, rồi khi em nổi giận chạy đuổi theo tôi…Không biết từ bao giờ, những bức tranh tôi vẽ luôn có bóng hình em…

Muốn đến gần em, muốn chạm vào em, muốn giữ em mãi mãi ở bên tôi…Nhưng chỉ là giấc mơ. Bởi vì, ngay cả tư cách yêu em, tôi cũng không có.

Ngày qua ngày, cùng em lớn lên, âm thầm yêu em, âm thầm bảo vệ em…

Cho đến một ngày, em dẫn một người đến trước mặt tôi, giới thiệu đó là bạn trai em…Không hiểu sao, tôi lại có thể bình thản đến thế, giống như không nghe thấy trái tim mình đang nứt vỡ…

Nhưng tôi chẳng kịp đau thương quá lâu. Bởi những người em quen, lại chia tay khi chưa đến một tuần. Nhiều lúc em suy tư, và em ít cười khi ở bên tôi. Có khi em lại ngồi thẫn thờ, đôi mắt mơ hồ nhìn xa xăm…Tôi biết, em đang “yêu”. Vì chỉ tình yêu mới làm một người thay đổi đến thế…

Là người đó đúng không? Em nhờ tôi trả anh ta chiếc khăn, và đêm đó, tôi thấy anh ta ôm em…

Có lẽ anh ta đẹp trai, có lẽ anh ta tài giỏi, có lẽ gia đình anh ta có điều kiện…Nhưng anh ta không thích hợp với em. Em đơn thuần, còn anh ta thì quá đào hoa. Tôi không muốn em bị tổn thương, và rồi tôi gây ra những hành động thật đáng buồn cười, cố chia rẽ em ra khỏi anh ta…Hóa ra, tất cả chỉ là cái cớ. Hóa ra, tôi đang “ghen”.

*****

Tôi không muốn quen với Phượng Ngân, vì em nên tôi đồng ý.

Tôi chấp nhận đi du học, vì em nói tôi nên đi…

Chỉ cần em nói, tôi sẽ nghe. Chỉ cần em muốn, tôi sẽ làm. Thậm chí, vì em, tôi không tiếc trả giá tất cả…

Giây phút thấy em ngã xuống biển, toàn bộ cơn sợ hãi chợt đánh úp về phía tôi. Ý nghĩ sẽ mất em làm tôi gần như phát điên. Không ngừng tìm kiếm em, không ngừng gọi tên em…Nhìn em không có sức sống, làn môi tái nhợt, lòng tôi tràn ngập hối hận, hối hận vì đã để em một mình. Nhưng không sao cả, nếu em không thể tỉnh lại, vậy tôi sẽ đi theo em…

Và rồi tôi lại phải đối diện với sự thật tàn khốc hơn, em không thuộc về tôi. Lúc anh ta đoạt em khỏi vòng tay tôi, lúc anh ta ôm em đi, khóe miệng tôi khẽ nhếch lên nụ cười chua xót…

Hẳn là số phận đã sớm sắp đặt như thế, dù có bao nhiêu sự trùng hợp quanh chúng tôi, tôi và em, chung quy vẫn chỉ là hai đường thẳng song song.

Cho đến khi tai nạn đó xảy ra, khi những người thân nhất cũng rời xa tôi, tôi mới biết mình không thể mất em, vì ngoài em ra, tôi chẳng còn ai cả…

Đáng lẽ tôi định im lặng bên em, nhưng tôi không thể ngờ, người em yêu lại là tôi.

Tôi thật sự khiếp sợ cùng khó tin, bởi vì, chúng tôi yêu nhau là thật, mà quan hệ huyết thống giữa chúng tôi cũng là thật…Vậy nên tôi tránh mặt em. Nhưng tôi vạn vạn không thể ngờ, đến khi tôi biết mình nên nói với em những gì, em lại tuyên bố là em sẽ kết hôn?

Tôi không cam tâm! Người đó đã có tất cả, vậy sao còn muốn giành em với tôi? Trong khi, sinh mạng của tôi hiện giờ, chỉ vì em mà tồn tại…Nên tôi không thể im lặng được nữa.

Có thể hiện giờ trái tim em đang hướng về tôi, nhưng tôi không thể đảm bảo, một ngày nào đó em sẽ không yêu Nhật Minh. Hơn nữa, tôi mơ hồ nhận thấy, thật ra không phải em không có cảm giác với anh ta, chỉ là em còn chưa biết mà thôi…Trước khi điều đó xảy ra, tôi phải đưa em đi.

Tôi biết em còn nhiều vướng bận, nên tôi không tiếc dùng mọi biện pháp để thuyết phục em, thậm chí lợi dụng cả sự thương cảm của em…Ngay khi bàn tay đó nắm lấy tay tôi, tôi đã tự hứa với chính mình, sẽ làm cho em hạnh phúc.

Vậy mà cuối cùng, tôi lại không thực hiện được lời hứa đó. Tôi không thể cho em một gia đình bình thường, cùng những đứa con bình thường. Nhìn em gắng cười trước mặt tôi, còn khi không có tôi lại lặng lẽ khóc một mình, tôi biết, tôi đã sai.

Tôi sẽ không bao giờ quên, được bên em, đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi…

Thấy em đau khổ, thấy em khóc, thấy em đốt tất cả tranh ảnh kỉ niệm của chúng tôi…tim tôi như bị ai xé rách. Nhưng tôi buộc phải buông tay…

Có lẽ em sẽ không bao