XtGem Forum catalog
Tình Yêu Tội Lỗi

Tình Yêu Tội Lỗi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322260

Bình chọn: 7.00/10/226 lượt.

ền toái cho bố mẹ nhiều đến mức nào.

Nghe Kì Phong nói, sau khi tôi đi, có một khoảng thời gian, bố mẹ tôi thậm chí không dám ra khỏi cửa, cũng không muốn gặp mặt ai. Chỉ có Nhật Minh vẫn luôn thường xuyên đến nhà chúng tôi. Dù bố mẹ tôi khuyên anh nên quên tôi đi, nhưng anh cũng chỉ ậm ờ cho qua. Còn những người bạn của anh, họ nói anh là người cuồng công việc. Mười hai giờ trên một ngày, bảy ngày trên một tuần, không có hẹn hò, không có ngày nghỉ…Nghe nói, Phượng Ngân cũng từng đến tìm anh, cuối cùng lại bị làm cho khóc lóc rời đi. Nghe nói…

Còn rất nhiều, rất nhiều…Cho dù không biết độ chính xác bao nhiêu, cũng không hề chứng kiến, nhưng tôi vẫn có thể hình dung được, những ngày của anh đã trôi qua khó khăn như thế nào. Chỉ vì tôi.

Tôi không phải là người sắt đá, những lạnh lùng với anh thời gian qua, cũng chỉ là lớp ngụy trang bên ngoài. Cho nên, khi thấy mộ bia của bé Tuấn, cùng giấy tờ nhận bé Tuấn làm con của anh, bức tường trong tôi đã sụp đổ rồi.

Những gì tôi thiếu anh, có lẽ cả đời này cũng trả không nổi. Điều duy nhất tôi có thể làm cho anh, đó là ở bên anh, cho đến khi anh tìm được ai đó, đến khi anh không cần tôi nữa…

*****

*****

Ba năm sau, một ngày mùa hè.

Trong khu vui chơi, đám đông tụ tập thành từng nhóm ồn ào, huyên náo.

Nhìn theo thân ảnh hai cha con đang dắt tay nhau, khóe miệng tôi khẽ mỉm cười.

_Mẹ, mẹ!

Bóng dáng nhỏ xinh bỗng chạy chậm đánh về phía tôi. Tôi sủng nịch ôm con gái, dùng khăn giấy lau những vệt mồ hôi lấm tấm trên trán con.

_Bảo Nhi, chơi vui không?

_Vui, mẹ, sao mẹ không cùng đi tàu lượn?

Tôi ngước nhìn đường tàu dốc thẳng đứng, cao trên mười mét, âm thầm sợ run. Không biết có phải Bảo Nhi giống bố nó hay không, mà lúc nào cũng thích mấy trò cảm giác mạnh. Đồ chơi thì không thích búp bê hay gấu bông, lại thích chơi ru-bích, lắp ráp hay xếp hình…Đặc biệt có một điểm, tựa hồ rất giống.

_Mẹ, tại sao mẹ không đi tàu lượn?

_Vì mẹ con không thích trò đó. – Xong, lại bắt đầu rồi. ==”

_Tại sao lại không thích? Trò đó vui lắm.

_Vì mẹ con sợ độ cao.

_Tại sao mẹ lại sợ độ cao?



Liến thoắng không ngừng, đến mức đôi khi làm tôi cũng thấy đau đầu. Cái này nhất định không phải di truyền từ tôi. ><

_Nhi, con có muốn ăn kem không?

_A, có! Con thích kem dâu với sô cô la!

Haizz...Cuối cùng tai tôi cũng có thể yên tĩnh một chút.

Đi được vài bước, bỗng tôi thấy Nhật Minh vẫn đứng nguyên tại chỗ, tầm mắt cứ nhìn mãi về một hướng.

_Minh, có chuyện gì à?

Anh chợt phục hồi tinh thần, ánh mắt như xẹt qua một tia hoảng hốt.

_Không, không có gì, chúng ta đi thôi.

Nói xong, anh bế con đi trước, bước chân có phần vội vã. Tôi nghi hoặc hướng phía kia nhìn lại, song cái gì cũng không thấy. Chỉ là, không hiểu sao, trong lòng tự dưng dâng lên một dự cảm kì lạ...

Phần 55: Cuộc điện thoại lạ.

“Con người, khi đã đi một chặng đường thật dài, thật mệt mỏi, thường muốn tìm một nơi để nghỉ chân.

Hiện giờ, tất cả những gì tôi muốn, chỉ là bình yên mà thôi. Bình yên mà đáng lẽ, tôi có thể dễ dàng đạt tới mà không phải trả giá nhiều đến thế...”

*****

_Minh, anh nếm thử xem vừa chưa?

Anh nhấm một chút canh, sau đó gật đầu.

_Ừ, được rồi. Rất ngon.

Tôi thoáng mỉm cười hài lòng, lại loay hoay cho thêm mì chính vào nồi. Bỗng nhiên, Nhật Minh lại lên tiếng.

_Ngày mai giỗ ông nội, em đi cùng anh nhớ.

Sững sờ, bàn tay tôi đang cầm thìa bỗng cương giữa không trung.

Ngày đó, sau khi chúng tôi kết hôn, bố mẹ anh vẫn chưa từng cho chúng tôi sắc mặt dễ chịu quá. Khó khăn lắm tôi mới thuyết phục được anh trở về qua nhà, anh lại bị ông chặn ngay từ ngoài cửa, không cho vào. TuyNhật Minh vẫn nói không sao, nhưng tôi biết, trong lòng anh cũng không thoải mái chút nào. Còn tôi lại chẳng thể giúp gì cho anh, ngoại trừ khuyên anh tận lực nhẫn nhịn, không cần mỗi lần gặp mặt là hai bên lại coi nhau như kẻ thù.

Đến khi có béBảoNhi, có lẽ vì thương cháu, có lẽ vì mọi chuyện đã rồi, bố mẹ anh cũng gần như chấp nhận. Chỉ là, tôi biết ông bà vẫn không vui vẻ khi trông thấy tôi, vậy nên tôi luôn cố gắng không xuất hiện trước mặt họ, nhưng lần này...

_Là đề nghị của bố mẹ.

_Tại...Tại sao?

_Còn tại sao gì? Đương nhiên là vì em là con dâu duy nhất của họ, em không đi thì còn ai đi?

_Nhưng...có sao không?

Anh cười cười, khẽ gạt vết bẩn trên mặt tôi.

_Đừng lo, tất cả sẽ ổn thôi.

Dù anh có vẻ rất chắc chắn, nhưng suốt một buổi tối, tôi vẫn thấp thỏm không yên. Phải đến ngày hôm sau, tâm trạng căng thẳng của tôi mới thả lỏng xuống. Ông bà tuy không hẳn là thân thiện, nhưng thái độ so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều. Và tôi cũng biết được là công lao của ai.BảoNhi, cùng với công dặn dò chỉ bảo của ai đó...

Nhìn bé Nhi vui đùa bên ông bà nội, trong lòng tôi bất chợt dâng lên một cảm giác bình yên. Có lẽ, cuộc sống như hiện giờ, cũng không sai.

*****

Tôi cứ nghĩ, hết thảy đã qua, nhưng tôi không ngờ, lại có người tới nhiễu loạn suy nghĩ của tôi.

Người tôi hận nhất, cũng không muốn gặp lại nhất.

_Chị Thu!

Giọng nói, mà dù đến lúc chết, tôi vẫn không thể quên. Tôi đã cho là mình sẽ tức giận