XtGem Forum catalog
Tình yêu bá đạo của tổng giám đốc hắc bang

Tình yêu bá đạo của tổng giám đốc hắc bang

Tác giả: Vũ Bộ Sinh Liên

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326102

Bình chọn: 9.00/10/610 lượt.

any bình thản nói: “Con không biết hắn, hắn đã chết rồi.”Mắt Tề Mẫn hơi trừng lên.

“Tuy chúng ta đều rất vui nếu thấy con và Tiểu Húc đến được với nhau, nhưng trái tim của Tiểu Húc không ở chỗ con, con cần gì phải tự chuốc lấy đau khổ? Tiểu Húc là một người rất có chủ kiến, nếu cậu ta đã đưa ra quyết định gì, thì hầu như không thay đổi lại.” Dany lại khuyên.

“Mẹ, tại sao lúc đầu mẹ không buông tha người đàn ông kia?” Tề Mẫn nhìn chằm chằm vào mắt Dany, hỏi.

Dany hơi ngẩn người, tại sao lại buông tha? Cô hồi tưởng lại, nói: “Hình như là bởi vì hắn đã có người phụ nữ mình thật sự thích.”“Anh Húc không có.” Giọng Tề Mẫn khẳng định.

“Thậm chí người phụ nữ khác không thể chạm vào được anh ấy, nhưng con lại có thể.” Cô lại nói.

Dany bất đắc dĩ thở dài một cái, nói: “Con có thể là vì cậu ấy xem con như em gái, hơn nữa sự đụng chạm của con với cậu ấy chỉ giới hạn trong cái ôm, còn sự đụng chạm của cậu ấy với con chỉ giới hạn trong cái vuốt tóc.

Lúc con ôm cậu ấy, cậu ấy thậm chí không hề ôm lại con.”Tề Mẫn quay đầu, trực tiếp đưa cái ót về phía mẹ mình, nói cố chấp: “Con sẽ không buông tay.” Cho dù anh ấy có người trong lòng!Dany chau mày, nhìn cô một hồi lâu, nói: “Con mà cứ như vậy, sẽ làm cho Tiểu Húc mất hết kiên nhẫn với con thôi.”Tề Mẫn im lặng.

Dany bất giác thở dài lần nữa, day day ấn đường, đứng dậy rời đi.

Ban ngày Phong Khuynh Lam ăn ăn ngủ ngủ rất nhanh đã qua.

Sau khi ăn tối xong, cô nghỉ ngơi nửa tiếng ở trong phòng khách, liền đứng dậy đi lên tầng, đồng thời hỏi người đang ngồi xem tin tức trên máy tính bảng: “Có đồ ngủ không?”“Có, ở trong tủ quần áo.” Lăng Húc đặt máy tính bảng xuống, đi tới bên người cô, ôm eo cô, nói.

“Sao em không hỏi có đồ lót hay không?” Anh cúi đầu nhìn cô, nhíu mày hỏi.

Gương mặt của Phong Khuynh Lam khẽ ửng hồng, cô lẩm bẩm: “Không có đi, cũng chưa từng mặc cho tôi mà.”Lăng Húc nói câu tức chết người không đền mạng: “Có, ở trong tủ quần áo.”Phong Khuynh Lam ngước mắt nhìn anh chằm chằm, chất vấn: “Vậy tại sao anh không tiện thể mặc luôn cho tôi?!”“Tại sao anh phải mặc cho em?” Lăng Húc nâng khóe môi lên, hỏi.

Phong Khuynh Lam hỏi ngược lại: “Tại sao không?”“Anh cũng không biết.” Lăng Húc nhún vai một cái, lơ đễnh đáp.

Phong Khuynh Lam bị nghẹn một ngụm máu ở lồng ngực, tức giận đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng, sáng suốt lựa chọn cách không nói lại với anh.

Nhưng mà, khi cô thấy đối phương lựa ra một chiếc váy ngủ thấp thoáng như ẩn như hiện, từ hàng loạt các kiểu dáng ở trong tủ, sau đó lại kéo cửa tủ vào, thì không còn cách nào bình tĩnh được nữa.

Cô chỉ vào chiếc váy ngủ, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt gian trá của người nào đó, cắn răng nghiến lợi nói: “Cho tôi mặc?”Lăng Húc ôm cô vừa đi vào phòng tắm, vừa vô tội hỏi: “Đây không phải đã quá rõ rồi sao?”“Tôi không thích kiểu này.” Phong Khuynh Lam mặt tối sầm lại, nói.

Lăng Húc chẳng hề để ý: “Anh thích là được rồi.”Phong Khuynh Lam hít sâu một hơi, đè xuống cơn bạo động trong lòng, tự thôi miên: “Không sao đâu, dù sao anh ta cũng đã nhìn thấy hết cảnh mình trần truồng rồi………….

.”Nhận lấy chiếc váy ngủ một cách bất đắc dĩ, sau khi gần đến trước cửa phòng tắm, cô mới muộn màng phát hiện ra, hỏi: “Tôi tắm anh theo làm gì?”“Đương nhiên là giúp em tắm.” Lăng Húc hùng hồn nói.

“Trước đó đều là anh rửa ráy cho em.” Anh nói nhấn mạnh.

Phong Khuynh Lam chặn ở cửa phòng tắm, vùng vẫy: “Bây giờ tôi đã tỉnh táo rồi, không cần anh giúp nữa.”Lăng Húc cũng không sốt ruột, đứng trước mặt cô, nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, nói xa xôi: “Nếu em đang tắm dở bị hôn mê sẽ không tốt lắm.”Phong Khuynh Lam nói giọng khẳng định: “Không đâu.”“Cơ thể em đã khỏi hoàn toàn?” Lăng Húc nhíu nhíu đôi mày đẹp, hỏi.

“Tắm rửa tuyệt đối không thành vấn đề.” Phong Khuynh Lam nhanh chóng nói.

Nói xong, cô bất thình lình đưa tay giựt lấy chiếc váy ngủ trong tay đối phương, đi vào phòng tắm, “Bập” đóng cửa lại.

Khóe môi Lăng Húc cong lên xấu xa, chậm rãi hỏi: “Em không cần đồ lót nữa sao?”Ở trong phòng tắm, lúc này Phong Khuynh Lam mới phản ứng kịp, vừa rồi mình chưa lấy đồ lót, nhưng nếu mình mở cửa ra, nhất định anh ta sẽ đi vào.

Cô khẽ cắn răng, nói: “Không cần.”“Thật biết suy nghĩ cho anh.” Lăng Húc nói mập mờ.

“......” Phong Khuynh Lam phát giác mình và anh vẫn đang ở cùng một chỗ, khí huyết dâng trào tăng lên gấp bội.

Cô vô cùng nghi ngờ, sự bình tĩnh thường ngày của mình đã bị chó gặm hết rồi.

Thật hy vọng sau khi mình tắm xong đi ra, anh ta đã rời đi rồi.

Lăng Húc dựa vào vách tường bên cạnh cửa phòng tắm, hai chân thon dài vắt lên nhau, một tay để ngang trước ngực, vừa nhéo cằm, vừa lẩm bẩm: “Đúng là trêu đùa một chút thật là vui, hy vọng cơ thể cô ấy nhanh hồi phục.”Ở trong phòng tắm tắm rửa xong, Phong Khuynh Lam mặc chiếc váy ngủ mới vào, nhìn mình trong gương, mặt cô đỏ bừng giống như con tôm luộc.

Cô quả quyết cởi chiếc váy ra, dùng khăn tắm quấn quanh người mình, để đề phòng Lăng Húc lại bắt cô mặc nó, cô liền ném chiếc váy ngủ xuống đất, còn thuận tiện giẫm lên mấy cái.

Cô nhẹ nhàng mở hé cửa ra, thấy trong phòng ng