XtGem Forum catalog
Tình đến muộn

Tình đến muộn

Tác giả: Thương Cẩm Duy

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327963

Bình chọn: 10.00/10/796 lượt.

àm vẻ mặt kì thị, “Lão Thẩm, người ta đã nói chỉ mời tôi và lão Tần, ông cứ đòi theo tới làm gì!”

Cố Trì Tây nhìn về phía lão Thẩm, “Sao ông cũng tới Hồng Kông?”

Lão Thẩm gãi gãi cái gáy, “Các ông đều tới Hồng Kông, để một mình tôi ở lại thành phố A, muốn tìm người uống trà cũng không có! Không thể tuyệt tình như vậy chứ! Nghĩ xong, tôi dứt khoát bay tới đây, theo các người tới Hồng Kông chơi vài ngày, nếu không trong lòng cảm thấy không thăng bằng.”

Tùng San cười nói: “Đúng lúc tôi đang cảm thấy thuyền quá lớn, chỉ có hai chúng tôi thì quá trống trải, chú Thẩm cũng tới thì thật náo nhiệt.”

Lão Thẩm cười ha ha bước tới xoa xoa đầu Tùng San, “Vẫn là San San biết ăn nói! Trời đất, gần đây đẹp ra nhiều nha!”

Lão Sở ngồi ở chiếc ghế dựa gần đó, gác chân lên, “Ây dà, lão Cố vẫn luôn tránh chuyện bị quấy rầy, thuyền này không tệ, rất thảnh thơi.”

Lão Tần mập mạp từ lúc lên thuyền đến giờ vẫn luôn ngồi xổm trên mặt đất nói chuyện với chú chó Lão Tần, nhưng chú chó Lão Tần căn bản không để ý tới hắn, ngay từ đầu đã lắc đầu né tránh, sau đó dứt khoát vung vẩy cái đuôi chạy đi.

Cố Trì Tây cười hỏi: “Sao các ông lại đi cùng nhau tới vậy? Từ đâu đến?”

Lão Thẩm nói : “Tôi vừa xuống máy bay đã đi tìm lão Sở, không nghĩ tới chuyện đi quấy rầy đôi tình nhân hai người.”

Lão Sở nói: “Nói khéo thì đúng là khéo thật, vừa nãy chúng tôi ở trong quán của chị Vân trò chuyện về ông thì nhận được điện thoại.”

Tùng San lại nghe đến cái tên “Chị Vân”, cô tò mò hỏi: “Rốt cuộc chị Vân là ai, mọi người đều biết sao?”

Lão Sở khẽ nhếch miệng, hơi ngây người, dáng vẻ giống như đã nói gì sai, đành phải nhìn về phía lão Thẩm xin giúp đỡ.

Lão Thẩm cười nói: “Đó là một người quen mở quán ở đây, trước kia mỗi khi chúng tôi tới Hồng Kông đều tới ủng hộ việc làm ăn, thường xuyên qua lại cho nên thành bạn bè.”

Tùng San như có gì suy nghĩ, cô nói: “A, mở quán gì ? Quán Bar?”

Lão Sở cười khúc khích, sau đó cười nói: “Ừm, quả thật nơi đó không thiếu rượu ngon.”

Cố Trì cười ấm áp, mặt không biến sắc, ánh mắt khẽ đảo qua lão Sở, khiến cho lão Sở sợ run một cái.

Trực giác của phụ nữ luôn luôn nhạy hơn cả ra-đa.

Chỉ là có vài ánh mắt nhìn qua nhìn lại như vậy, vài câu nói, Tùng San đã cảm thấy “chị Vân” này hình như không phải người bình thường. Có điều cô cũng không hỏi gì nữa, cô luôn cảm thấy nếu bọn lão Thẩm đều gọi cô ấy là “Chị”, thì người phụ nữ kia chắc đã lớn tuổi rồi. Có lẽ nhiều nhất là một người phụ nữ trung niên luống tuổi.

Nhưng, khi cô tận mắt nhìn thấy “chị Vân “, cô mới ý thức được, mình đã sai hoàn toàn.

Chương 80: Chương 80

Từ lúc học trung học Tùng San gầy đi nhiều nên được xem như hoa khôi, nhiều năm nay cô vẫn luôn được người khác gọi là mỹ nhân. Mặc dù cô không quan trọng chuyện ngoại hình vì từ nhỏ cô đã được ba Tùng giáo dục là vẻ đẹp bên trong đáng quý hơn vẻ bề ngoài, nhưng cô vẫn luôn thấy kiêu ngạo vì vẻ ngoài xinh đẹp của mình.

Tuy rằng từ trước tới nay cô không hề khoe khoang vẻ đẹp của mình trước mặt người khác, nhưng cô vẫn luôn thích được người khác khen mình xinh đẹp.

Ba Tùng nói vẻ đẹp của San San chỉ thuộc tầm trung mà thôi, dựa theo xác suất mà nói thì trăm người sẽ có một người. Nhưng vì Trung Quốc có dân số rất lớn, cho nên vẻ đẹp này của cô cũng không phải là tài nguyên quý giá gì.

Muốn tìm được một người đáng gọi là mỹ nhân, vậy ít nhất cũng phải là người vạn dặm mới tìm được. Ba Tùng nói, quan trọng nhất không phải là vẻ ngoài, mà là khí chất.

Để là một mỹ nhân, thì phải có thần thái của một mỹ nhân đích thực.

Tất cả đều do giáo dục từ khi còn nhỏ, cũng định sẵn những chuyện sau khi trưởng thành.

Khi Tùng San gặp chị Vân, cô lập tức nghĩ tới lời nói của ba Tùng, vẻ ngoài như vậy, khí chất như vậy, vạn dặm mới tìm được một người cũng không phải nói quá.

Không chỉ có dáng vẻ xinh đẹp, quan trọng nhất là phong thái trên người cô ấy, vừa xinh đẹp lại phong tình, hoàn toàn không có cảm giác thấp kém. Vừa vặn phát huy triệt để mị lực của phụ nữ.

Đó là khí thế của một người đã trải đời, phong thái của một người phụ nữ thành thục.

Khác hoàn toàn với hơi thở thanh xuân nhiệt huyết nhưng vẫn còn non nớt của Tùng San, Tùng San đứng trước mặt chị Vân, bất giác cúi đầu. Thậm chí ngay cả tay chân cũng không biết nên đặt thế nào.

Nói là tự biết xấu hổ cũng không quá.

Nhìn không ra tuổi, trên khuôn mặt tinh xảo không hề trang đểm, nhưng lại rất xinh đẹp, mỗi một khóe mắt đuôi mày đều như được điêu khắc tỉ mỉ, tuyệt đối không chút dư thừa. Tóc màu nâu gợn sóng, tùy ý xoã lên đầu vai gầy như ẩn như hiện. Một thân váy dài cao cấp, chất liệu vải đẹp tinh tế hơi rủ xuống. Loại váy này rất khó mặc, vì nó rất kén dáng người, nếu để cho một người nào đó hơi thừa cân mặc sẽ lộ rõ khuyết điểm. Người có thể mặc được loại váy này, phải thật sự rất tự tin vào bản thân mình.

Từ trước tới giờ Tùng San khồng hề để ý tới mấy chuyện ăn mặc, lúc cùng Cố Trì Tây ra ngoài chỉ chọn những bộ đơn giản. Nhưng ngày hôm nay, cô thấy oán hận chính mình tại sao trước khi đi không mặc bộ nào đó đẹp hơn.

Lúc chị Vân lên t