
ành, anh sợ gặp phiền toái nên không đưa em ra ngoài, ngột ngạt lắm rồi phải không?”
Tùng San cười hì hì gật đầu, “Vâng.”
Cố Trì Tây cười lắc đầu, trước kia hắn đã cảm thấy cô bé con này nhanh mồm nhanh miệng biết ăn nói, gần đây lại càng ngày càng biết cách làm nũng.
Ăn cơm xong, hai người thay quần áo, đeo vòng cổ vào cho Lão Tần, cùng nhau đi thang máy xuống. Một chiếc xe hơi màu đen đã đậu sẵn trước cửa, Tùng San nhìn nhìn, rất giống chiếc ở thành phố A, cô liền hỏi: “Xe của anh chiếc nào cũng giống nhau cả à?”
Cố Trì Tây gật đầu, “Ừ.”
Tùng San ngồi vào xe, cười hỏi: “Người có tiền không phải rất thích mua xe này xe nọ hay sao, có những chiếc xe rất đẹp mà chạy cũng rất nhanh nữa.”
Cố Trì Tây cười nhẹ: “Anh không thích những thứ quá đẹp, một chiếc xe thôi mà, chỉ cần có tính năng an toàn tốt là được rồi.” Suy nghĩ một lúc hắn lại nói thêm: “Lão Sở thích chơi xe, mua mấy chiếc xe nổi tiếng để ở nhà, mấy ngày hôm trước ông ấy ly hôn lại bồi thường cho vợ cũ một chiếc.”
Tùng San bật cười: “Lão Sở là cái người làm gì cũng thiệt hại lỗ vốn đó sao?”
Cố Trì Tây cười nói: “Đúng, bây giờ trong tay ông ấy có một chiếc Maserati màu đỏ, kiểu dáng rất linh hoạt, sau này sẽ cho em xem.”
Tùng San hơi sửng sốt, cô hỏi: “Cho em xem làm gì?”
Cố Trì Tây nói : “Gần đây nhà hàng Tây của ông ấy lỗ nặng, dạo này đang tìm người mua xe, nếu em thích anh sẽ mua.”
Tùng San cười cười, “Không cần, em cũng không cần lái xe. Hơn nữa Đại học Hồng Kông nằm ở con đường đối diện, cần gì phải dùng xe chứ.” Nghĩ một lát cô lại nói: “Thế lão Sở đang ở Hồng Kông sao?”
Cố Trì Tây cười nói: “Đúng, đến trốn nợ.”
Tùng San bật cười, “Đây đúng là nơi ông ấy sẽ đến.”
“Lão Tần cũng ở Hồng Kông, sau này có thể cùng nhau dùng một bữa cơm.” Cố Trì Tây nói.
Tùng San sửng sốt, liền nhớ ra người đàn ông mập mạp mày ngắn mắt to, nói chuyện luôn có thâm ý, lúc nào cũng gây cho người ta cảm giác thâm tàng bất lộ.
“Sao ông ấy cũng đến Hồng Kông?” Tùng San hỏi.
“Chuyện này anh cũng không biết, hành tung của Lão Tần vẫn luôn bất định.” Cố Trì Tây cười nói.
Chiếc xe bốn chỗ chạy thẳng đến phía đông, chạy đến vịnh Victoria, chạy qua quốc lộ ven biển, những toà nhà mọc lên san sát bãi biển, mặt nước phản chiếu cảnh tượng trên bờ, mọi thứ như hoà vào nhau, như thật như ảo.
Tùng San hoàn toàn bị cảnh đẹp trước mắt làm kinh ngạc đến ngây người, ngay cả tán thưởng cũng quên mất, chỉ không ngừng nhìn xem, hận không thể đưa đầu ra khỏi cửa xe.
Cố Trì Tây nhìn thấy dáng vẻ đó của cô thì nở nụ cười, ôm lấy cô, nói tài xế tìm một chỗ đỗ xe, “Chúng ta xuống dưới đi.”
Lão Tần xuống xe, chạy nhanh hơn Tùng San, mấy ngày dồn nén cuối cùng nó cũng có cơ hội chạy loạn, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu. Tùng San có chút sốt ruột, vừa định chạy đi tìm, Cố Trì Tây đã giữ cô lại, “Không cần lo lắng, sẽ có người trông nó, nó sẽ không lạc mất đâu.”
Tùng San quay mặt lại nhìn hắn, “Anh cũng sắp xếp vệ sĩ ở đây sao?”
Cố Trì Tây cười cười, nựng mặt cô, “Anh không thể để em và Lão Tần gặp chút nguy hiểm nào.”
Tùng San cười tựa vào lòng hắn, “Anh không cần phải lo lắng, nơi này là Hồng Kông, không ai biết chúng ta, kẻ xấu ở đâu ra chứ?”
Đèn đường tạo một vầng ánh sánh vàng nhạt bao quanh cô bé con, giống như sa mỏng, đẹp tới mức không chân thực. Hắn ôm cô, hôn lên cái trán mịn màng của cô, “Ừ.”
Cô cười hì hì xoay người sang chỗ khác, tay vịn lan can nhìn về phía đối diện, những kiến trúc cao thấp, rầm rộ nối thành một đường, “Cố Trì Tây, bây giờ em cảm thấy rất hạnh phúc.”
Hắn xoay mặt qua nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đôi mắt to trong suốt sáng rỡ, khóe miệng cong lên, cười đẹp tới mức không chân thật.
Lòng Cố Trì Tây rung động, hắn bước tới ôm lấy cô, hôn lên đôi môi đỏ hồng kia, dịu dàng, nhẹ nhàng chậm rãi, tình ý kéo dài.
Lão Tần ra ngoài chạy một vòng lớn vui không chịu được, vừa quay đầu chạy lại, thì nhìn thấy hai chủ nhân đang vịn tay trên lan can hôn nhau, vì muốn tranh thủ cảm giác tồn tại, nó rất kích động sủa “Gâu gâu”.
Tùng San cười rộ lên, cúi lưng, xoa đầu Lão Tần, “Lão Tần, cưng cũng thích Hồng Kông?”
Lão Tần nũng nịu đáp lại, cực kì vui vẻ xoay xoay cái mông, lắc lắc cái đuôi.
Cố Trì Tây cười kéo tay Tùng San, “Em có muốn lên thuyền ngắm cảnh đêm không?”
Tùng San kích động gật đầu, “Có!”
Cố Trì Tây mỉm cười, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại, “Lên xe trước đi, đến cảng bên kia là có thể lên thuyền.”
Tùng San cười nói: “Trước kia em vẫn luôn muốn được ngồi thuyền dạo chơi trên sông, đáng tiếc vé quá đắt nên vẫn chưa đi được.”
Cố Trì Tây hơi nhíu mày, “Sao em lại không nói với anh?”
Tùng San bĩu môi, “Khi đó em vẫn còn nhỏ, em chưa biết anh là ai đâu.”
Cố Trì Tây xoa xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Sau này em có anh rồi, muốn gì thì cứ nói cho anh biết.”
Tùng San ôm cổ hắn, hôn một cái, “Cảm ơn anh, ông già Noel.”
Cố Trì Tây cười nói: “Anh rất già sao?”
Tùng San bật cười, le lưỡi, “Được rồi, anh không già, anh không phải ông già Noel, anh là Christmas handsome guy.”
Cố Trì Tây cắn nhẹ cô một cái: “Bất luận là ông già No