
ư một con dã thú bị thương, thống khổ quát: “Đây không phải là đứa bé chúng ta muốn tìm, không phải.”
Cao Dã nhìn Lôi Dương thống khổ, nhìn thân thể trẻ con không còn toàn vẹn, anh có chút khổ sở vỗ vai Lôi Dương nói: “Lôi…”
Cao Dã muốn an ủi nhưng tất cả cảm giác đều là tái nhợt, bất kể nói cái gì cũng không thể giúp Lôi Dương bớt đi thống khổ.
Đứa bé, có thật đây là đứa bé của anh và Đồng Đồng không? Anh không mong ý này là thật, Lôi Dương cởi bỏ chính áo ngoài của mình, cẩn thận bao bọc đứa bé, không cách nào ức chế thống khổ trong lòng, thất thanh khóc lớn.
Cao Dã nhìn bạn tốt đau khổ, hung hăng nói: “Nhất định phải tóm được thằng khốn đáng chết đó.”
Một trận còi xe cảnh sát vang lên tức thì giữa tâm trạng đau buồn.
Lôi Dương quay đầu nhìn Cao Dã nói: “Ai đã báo cảnh sát?”
Cao Dã lắc đầu một cái: “Không biết.”
Lôi Dương đang ngồi xổm, chậm rãi đứng lên, ánh mắt nhìn thân hình đã mất đi độ ấm trên mặt đất kia.
Anh phải đưa đứa bé giao cho Đồng Đồng như thế nào?
Anh làm sao để Đồng Đồng không thất vọng, để chính mình không thất vọng.
Ông trời nhất định phải trừng phạt anh như thế này sao?
Cảnh sát tới điều tra hiện trường, tìm kiếm chứng cứ, rồi đưa Lôi Dương và Cao Dã về cục cảnh sát lấy khẩu cung.
Khi đã ở đấy, Lôi Dương không cách nào tập trung tinh thần cho việc khai báo, người giống như ở dưới địa ngục, tâm cùng toàn thân đều đau đớn.
Cao Dã vốn cho người đi điều tra, điểm bố trí tin tức đặt ở khắp nơi, mãi tới hôm nay người của anh mới gọi điện thoại cho anh biết, có người dân phản ánh, trên núi có tiếng đứa bé khóc nỉ non, nhưng gần đây không có nghe thấy.
Theo đầu mối này, Lôi Dương cùng Cao Dã đi đến ngọn núi này.
Còn cảnh sát lại nhận được một cuộc điện thoại bí ẩn, cho bọn họ biết khu ngọn núi phía Bắc cần cảnh sát trợ giúp.
Mọi người lâm vào bế tắc, nếu người gọi điện chính là hung thủ, vì lý do gì lại tự mình gọi điện báo cảnh sát, nếu không phải hung thủ thì người nào đã gọi điện thông báo, thật nghĩ không ra.
Ra khỏi cục cảnh sát, tinh thần Lôi Dương một mực lâm vào hoảng hốt, Cao Dã ưu tư nói: “Tớ lấy xe đưa cậu về!”
Lôi Dương không có trả lời, chậm rãi bước đi xa, Cao Dã đứng nhìn bóng dáng thê lương của Lôi Dương đầy thương cảm, không còn cách nào, chỉ lắc đầu.
Nhà họ Lê.
Ông Lê xem tin tức mới trên báo, máu toàn thân đọng lại.
“Cảnh sát phát hiện ở khu vực núi phía Bắc có một khối thi thể trẻ em. Sau khi tìm được thi thể này, phát hiện tổng giám đốc của tập đoàn Lôi Thị cùng một người đàn ông khác cũng có mặt tại hiện trường. Khuôn mặt tổng giám đốc Lôi đầy đau thương, rốt cuộc đứa trẻ đã mất cùng tổng giám đốc Lôi có quan hệ gì? Công việc điều tra vẫn đang tiến hành để làm rõ sự việc.”
Lê Gia đứng cạnh ông Lê, nhìn thấy tin tức mới trên báo, thân hình cứng đờ, tin tức kia nói chính là Nhạc Bằng?
Ông Lê thân hình mềm nhũn ngã về phía sau ghế sô pha, quay đầu nhìn thấy Lê Gia, ông hư nhược vô lực nói: “Tạm thời… không cần cho mẹ con biết.”
Mắt Lôi Gia hơi đỏ nói: “Con biết!”
Trong bệnh viện
Bà Lê đang giúp Hân Đồng trên đường trở về phòng bệnh, lại nghe thấy hai y tá bên cạnh nói: “Đã xem tin tức báo nói hôm nay chưa? Lôi Dương của Lôi gia hình như có con riêng, đứa bé trước đó hình như đã chết, hôm nay trên núi phía Bắc phát hiện ra thi thể đứa bé.”
“Thật hả?”
“Đương nhiên là thật! Trên báo đài đều nói, cô nhìn xem dáng vẻ bi thống kia của Lôi Dương”
Hai cô y tá chậm rãi đi về phía xa, nhưng lời nói như vậy rõ ràng đã lọt vào tai bà Lê.
Bà Lê cảm giác hoa mắt chóng mặt, nhưng bà không thể khiến mình quỵ ngã xuống được, bà còn có Hân Đồng cần phải chăm sóc, bà thương tâm nhưng phải kiên cường.
Bà ưu tư nhìn hai má ảm đạm của Hân Đồng, Hân Đồng tựa hồ không có nghe thấy cuộc nói chuyện của hai cô y tá kia, ánh mắt trống rỗng mà ngốc nghếch, tựa hồ đắm chìm trong thế giới riêng của mình.
Lòng bà Lê đau như cắt.
Gia đình này là thế nào!
Lôi Dương về tới biệt thự, tìm một bộ quần áo mặc vào, chính mình đơn giản thu thập sạch sẽ, sắc trời cũng dần chuyển tối, dường như trời muốn mưa.
Anh muốn đi xem Đồng Đồng, tâm tình giờ phút này chỉ có dùng bi thống để hình dung, đó là một loại tình cảm càng thâm trầm.
Lái xe đi ở trên đường, trong đầu anh không ngừng hiện lên hình ảnh cái chết của đứa bé, khiến anh nổi lên một cảm giác tội ác.
Trên bầu trời hưởng ứng một màu âm u, không khí chiều muộn giống như nhìn thấu tâm tư con người. Lôi Dương lái xe nhanh hơn trên đường, tới bệnh viện, cất xe ổn thỏa liền hướng tới phòng bệnh Đồng Đồng ở.
Phòng bệnh sáng đèn, không nhìn tới người ở bên trong, Lôi Dương nặng nề mở cửa, chậm rãi bước vào.
Đèn điện bên ngoài hành lang tà tà chiếu tới, Lôi Dương không thấy Đồng Đồng trên giường bệnh, mà bên cạnh bà Lê đang ghé đầu vào thành giường ngủ.
Nội tâm đau đớn kịch liệt bị một cơn khủng hoảng thay thế, anh lớn tiếng nói: “Đồng Đồng đâu? Bác gái.”
Bà Lê cả ngày chăm sóc Hân Đồng có chút mệt mỏi, không cẩn thận ghé vào bên cạnh giường ngủ, nghe thấy tiếng lo lắng vang lên giật mình tỉnh giấc, nhìn thấy trên giường bệnh trư