
a được!” Lôi Dương nổi giận quát. Thần sắc hỗn loạn.
“Nói như vậy cậu hận cô ấy, đã hận thì sao còn khổ sở làm gì!” Cao Dã hy vọng Lôi Dương đã nghĩ thông.
“Được rồi đừng nói nữa, đi làm chuyện của cậu đi!” Lôi Dương cô gắng kìm chế.
“Được, tớ đi đây!”
Cao Dã nhìn đôi mắt của Lôi Dương, đôi mắt giống như của người đã không có thuốc chữa , đi đến trước cửa thì lại lớn tiếng nói: “Nếu sự không thể quên được người con gái đó thì hãy bỏ qua tất cả những điều không vui trước đây đi!”
Lôi Dương đi vào phòng tắm không quay đầu lại. Trong phòng tắm cũng có kí ức bọn họ ở chung ùa về. Lôi Dương khổ sở nhắm mắt lại!
Lôi gia.
“Lôi Dương đã mấy ngày không đi công ty ?” trên khuôn mặt Lôi Lâm đều là vẻ không hài lòng, mấy ngày nay đã không ai nhìn thấy Lôi Dương đến công ty.
“Có chút ngày rồi !” Kẻ bị gọi đến nói chuyện là Lôi Hướng Đông thông báo.
“Thật sự là càng lúc càng không giống ai” Lôi Lâm tức giận đấm tay xuống bàn.
Lôi Lâm nhìn đứa con thứ hai trước mặt, Lôi Hướng Đông, nó nhất định sẽ biết Lôi Dương gần đây đi đâu.
Ông có chút không kiên nhẫn nói: “Nói ngay, vì chuyện gì!”
Lôi Hướng Đông cười nói: “Bố à, thái độ của bố lúc nào với con cũng khắt khe như vậy!”
Lôi Lâm nhíu mày, không hài lòng nói: “Rốt cuộc có chuyện gì!”
“Người đàn bà của anh cả có thai !”
“Cái gì?” tay Lôi Lâm giật giật, hiển nhiên tin tức này đối với ông ta gây đả kích không nhỏ.
“Chính là người phụ nữ hai năm trước đã để anh cả hôn mê, cô ta đang mang thai con của anh cả!” khuôn mặt nham hiểm của Lôi Hướng Đông tràn ngập hận ý với Lôi Dương.
“Chuyện này còn có ai biết!” Lôi Lâm cẩn thận hỏi.
Lôi Hướng Đông âm hiểm cười nói: “Bố Yên tâm, người không nên biết con đã dung tiền bịt miệng rồi!”
Đôi mắt Lôi Lâm vẫn giữ sắc thái như cũ!
Lôi Hướng Đông nhìn Lôi Lâm, ướm lời: “Bố, bây giờ phải làm sao bây giờ. . . . Anh cả đã có hôn ước với Đan gia, nếu nhà họ biết, chỉ sợ. . . .”
“Đừng nói nữa !” Lôi Lâm quát những lời tiếp theo của Lôi Hướng Đông xuống họng, nếu nhà họ Đan biết kết quả thế nào chả lẽ ông không biết.
Đan gia là nhân vật tai to mặt lớn, nếu chuyện này lộ ra thì nhất định họ sẽ cảm thấy Lôi gia làm mất mặt họ, đến lúc thì đừng nói là giúp đỡ, chỉ cần Đan gia mà nói xấu một câu thì nhất định sẽ ảnh hưởng không tốt đến lợi ích kinh tế của Lôi gia.
“Nhất định không thể để Đan gia biết chuyện này!” Lôi lâm có chút tức giận nói.
“Vậy chỉ có cách kia!” Giọng nói nham hiểm của Lôi Hướng Đông lần thứ 2 vang lên.
Lôi Lâm trở nên trầm tư.
Lôi Hướng Đông chăm chú quan sát biểu hiện của Lôi Lâm.
“Cô gái kia đang ở đâu?” Lúc lâu sau Lôi Lâm hỏi.
“Ở cùng người nhà tại nông thông, có vẻ như cô ta đã chia tay với anh cả, nhưng khó tránh khỏi việc sau này sinh đứa bé muốn anh cả giúp đỡ!”
“Tạm thời không cần kinh động bọn họ, không được động đến bọn họ, ta đã có chủ ý rồi!”
“Con biết rồi!”
Lôi Lâm có tính toán của Lôi Lâm, trên khuôn mặt căn bản lo lắng của Lôi Lâm vẫn rất bình tĩnh.
Còn Lôi Hướng Đông cũng có mục đích của hắn.
“Đi tìm anh cả của anh về đây!”
“Dạ!” Lôi Hướng Đông đang chìm trong suy nghĩ bất thình lình bị bất ngờ.
“Ta nói đi tìm anh cả của anh về!”
“Vâng!”
Lôi Dương không kiên nhẫn ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách nhà họ Lôi, Lôi Lâm nổi giận nhìn Lôi Dương, nhìn Lôi Dương một vẻ không thể dạy dỗ nổi tức quá bộc phát.
“Anh đây là cái kiểu chết tiệt gì, thân là người lãnh đạo nhà họ Lôi mà đã vài ngày không đi công ty! Là vì đàn bà sao? Đã quên những chuyện người đàn bà kia làm với anh sao, đã quên rồi sao?”
Lôi Dương ngồi dậy, giọng lạnh lẽo nói: “Chuyện của tôi không cần bố quản!”
“tôi là bố anh, tôi sao có thể không quản, năm ấy tôi cầu xin cô ta ở lại nhưng cô ta không chịu, bởi vì anh là một thằng tàn phế, hiện nay anh đã mạnh khỏe trở lại, đương nhiên cô ta sẽ lại quấn lấy anh , anh đã là người đã đính hôn, không làm cho Lôi gia chút chuyện được sao, chẳng lẽ anh đã quên đàn ông nhà họ Lôi không thể cưới người phụ nữ mình yêu sao!”
“Được rồi! Đừng nói nữa !” Lôi Dương nổi giận ngăn không cho Lôi Lâm nói tiếp, xoay người đi không hề ngó ngàng tới lôi lâm đi ra ngoài.
“Đồ hỗn tử nhà anh đi đâu?”
“Tôi đi công ti, tôi đang đi làm! Như vậy bố đã hài long chưa!”
Lôi Dương rời khỏi, để lại Lôi Lâm tức giận phía sau. Anh chạy xe về phía công ty, đi được nửa đường đột nhiên anh dừng lại trước cửa một nhà hàng.
Chỗ này từng là nơi Đồng Đồng đi làm!
Lôi Dương không khỏi xuống xe bước vào trong nhà hàng.
Nhà hàng vẫn bố trí đẹp như vậy, đập vào mắt anh chính là một cây đàn piano màu trắng.
Bên tai anh lại văng vẳng khúc nhạc kia.
Cây đàn che khuất khuôn mặt của người đàn khiến anh không thể nhìn thấy, thế nhưng anh có một loại hy vọng, hy vọng rằng người đang đàn kia chính là Đồng Đồng của anh.
Lôi Dương không biết đang đắm chìm trong khúc nhạc hay trong tưởng niệm, phục vụ đến hỏi cũng không lấy được sự chú ý của anh.
Mãi đến lúc khúc nhạc đã hết, người đàn đứng lên chào mọi người, lôi dương mới hoàn hồn.
Không phải Hân Đồng, khúc nhạc giống nhau, nhưng không phải là một người.
Lôi