
hóc ,lòng cô cũng bị thương theo.
Tuyết Mạn ôm Đồng Đồng nói:” tớ không thể nào tưởng tượng nổi anh ta có thể làm như vậy với tớ, anh ta nói anh ta lên giường với cô gái khác là vì dục vọng, bởi vì nhu cầu của anh ta, bởi tớ không lên giường với anh ta!”
Đồng Đồng biết bạn tốt của cô giữ gìn, Tuyết Mạn giữ gìn muốn lần đầu tiên của mình là vào đêm tân hôn, cô không rõ vì sao ngày thường Tuyết Mạn cởi mở lại giữ gìn như vậy, nhưng lúcnày cô cảm thấy Tuyết Mạn giữ gìn là rất đúng.
” Anh ta bây giờ ở đâu?” Đồng Đồng đau lòng vỗ về Tuyết Mạn, tên Hạng Nam kia quả thực quá đáng chết.
” Chắc là lại đến câu lạc bộ Dạ Hương rồi!” Tuyết Mạn thống khổ nói, giọng cô nói về Hạng Nam vừa có hận vừa có chút bất đắc dĩ.
” Tuyết Mạn, gã đàn ông như vậy cậu còn muốn sao? Về nhà đi!” Đồng Đồng khuyên bảo Tuyết Mạn, cứ như vậy không chừng không giữ nổi mạng mất.
” nhưng tớ vẫn còn yêu anh ta, làm sao bây giờ?” Tuyết Mạn bất đắc dĩ lại khóc òa lên.
” Ngoan, đừng khóc, cậu ốm rồi, tớ đi tìm bác sĩ cho cậu trước, sau đó sẽ giúp cậu tìm đồ khốn kia về!” Đồng Đồng tức giận nói, giận Tuyết Mạn, giận Hạng Nam.
” Đồng Đồng, cám ơn cậu!” Tuyết Mạn giờ phút này giống như đứa bé yếu ớt .
Đồng Đồng giúp Tuyết Mạn nằm xuống, đến nhà thuốc tư nhân gần đó mua thuốc cho cô ấy uống.
Tuyết Mạn mê mệt ngủ .
Đồng Đồng từ phòng Tuyết Mạn đi ra, gần đó quả nhiên có một câu lạc bộ đêm tên Dạ Hương.
Cô không có do dự đi vào, nhân viên phục vụ nhìn thấy Đồng Đồng bộ dáng tức giận đi đến tưởng cô là vợ đến bắt quả tang chồng.
Bên trong Câu lạc bộ đêm đèn xanh đèn hồng, bên dưới những ngọn đèn mờ ảo là những bóng hình dính sát vào nhau, thân thân mật mật vuốt ve mơn trớn, dường như trong mắt tất cả mọi người thế là đã là gì vậy.
Trên sân khấu là mấy cô vũ nữ mặc đồ vừa ngắn vừa bó sát uốn éo qua lại như rắn nước.
Đồng Đồng nhìn chung quanh tìm Hạng Nam, nếu Hạng Nam thật sự đến tìm gái, anh ta sẽ không có thời gian nhàn nhã ngồi xem nhảy . Đồng Đồng đi vào phía trong, bên trong có rất nhiều phòng nhưng đều đóng cửa, cô phải làm thế nào mới biết bên trong có Hạn gNam hay không đây.
Đồng Đồng có chút phân vân đột nhiên nhìn thấy bên cửa sổ có treo một bộ quần áo của nhân viên phục vụ, Đồng Đồng chợt nảy ra ý nghĩ mặc bộ quần áo kia vào.
Đồng Đồng mặc xong quần áo giả làm nhân viên đi vào phòng, tay nâng một khay đồ uống gõ gõ cửa.
Một hồi lâu mới nghe thấy bên trong có một tiếng quát tháo, tiếp theo cửa mở ra, một xinh đẹp quấn chiếc khăn bông đứng ở cửa, không vui hỏi:” Có việc gì!”
Đồng Đồng mỉm cười nói:” Xin hỏi còn cần phục vụ gì không ạ? Ví dụ như rượu hay đồ ăn chẳng hạn!”
Cô gái kia không vui nói:” Cô là người mới đến phải không, không hiểu quy củ gì hết!”
Giọng người đàn ông hô to nói:” Ai ở ngoài đấy, dài dòng gì thế!”
” Là người phục vụ!” cô gái kia miễn cưỡng trả lời xong, sau đó đóng cửa lại.
Đồng Đồng hít một hơi dài, tiếp tục gõ cửa.
Cửa mở ra, bên trong là một dáng người đàn ông rất cao, Đồng Đồng ngả đầu ra sau mới có thể nhìn thấy mặt anh ta, Đồng Đồng nhìn thấy người đàn ông này sắc mặt trở nên trắng bệch.
Tình Cờ – Chương 14
Đồng Đồng theo bản năng lui về phía sau, cũng không tránh khỏi bị một cánh tay mạnh mẽ bắt lấy.
Đồng Đồng tim đập mạnh nói không nên lời, thân thể bị đôi tay kia bắt lấy cứng ngắc.
” A Dương!” Đồng Đồng có chút lúng túng gọi, giống như bản thân là một đứa trẻ làm sai bị cha mẹ bắt được.
Nhưng lòng cô lại bị một cảm giác đau đớn thay thế, cô nhìn thấy trong mắt Lôi Dương có sự khinh rẻ, coi thường và chán ghét.
Một khi đã chán ghét cô như vậy, anh vì sao lại không để cô đi, để cho cô rời khỏi tầm mắt anh!
Lôi Dương nhìn thấy Đồng Đồng có chút kinh hoàng lúng túng, bên môi anh đột nhiên khẽ nhếch lên.
Đồng Đồng biết Lôi Dương cười lạnh, một chút cũng không hề mê người, bởi vì nụ cười của anh làm cô lạnh run lên. Nhìn thấy bả rộng của anh lại càng tăng thêm phần lạnh lùng cứng rắn không gì suy chuyển nổi.
” Theo giúp tôi uống rượu!” Lôi Dương tùy tiện nói một câu.
” Không! A Dương, thả em đi!” Đồng Đồng nội tâm lại càng thêm sợ hãi, nhưng người cô đã bị Lôi Dương kéo vào.
Đồng Đồng nhìn thấy bên trong có mấy người đàn ông trạc tuổi Lôi Dương , còn có mấy cô gái ăn mặc hở hang.
Đồng Đồng nhìn Lôi Dương, nhìn những cô gái cùng những người đàn ông này, tim giống như bị dao đâm, A Dương ,anh tới nơi này để tìm gái sao!
” Chà! Lôi, tìm thấy em phục vụ này rồi hả!” Trong đó có một người đàn ông đã ngà ngà say cười hỏi, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới đánh giá Đồng Đồng.
” tôi đến tìm người, tôi không phải nhân viên phục vụ!” Đồng Đồng biện bạch nói.
Lôi Dương đẩy mạnh làm Đồng Đồng lảo đảo ngã xuống, mà nhân lúc Đồng Đồng sắp ngã xuống người đàn ông gần đó thuận thế ôm chầm lấy Đồng Đồng .
Đồng Đồng tâm đau đớn, đờ đẫn nhìn khuôn mặt lạnh như băng với ánh mắt trào phúng của Lôi Dương, cô cho tới bây giờ vẫn không thể tưởng tượng nổi Lôi Dương có thể đối xử với cô như vậy, đem cô đẩy vào lòng người đàn ông khác, coi cô như một cô gái mất nết vậy.
Lôi Dương ngồi ở sofa, thuận tay choà