
liền mặc một chiếc váy ngủ ngắn xuất hiện trước mặt Lôi Dương. Mái tóc ẩm ướt dính vào da thịt, Đồng Đồng như vậy thực sự dụ dỗ người ta, song Lôi Dương cũng không biết phải làm gì.
Đồng Đồng tràn ngập mùi hương đến nằm bên cạnh Lôi Dương, nhoẻn miệng cười nhìn anh: “Ngủ ngon!”
Lôi Dương không cam tâm: “Ngủ ngon! Nhưng anh cần một nụ hôn chúc ngủ ngon.”
Đồng Đồng mềm nhẹ đặt môi lên môi Lôi Dương, hôn hương vị nam tính của anh, trượt môi qua chóp mũi anh rồi nói: “Nên đi ngủ rồi!”
“Được rồi, đi ngủ!” Lôi Dương chỉnh thân mình nằm ngay ngắn lại, Đồng Đồng tắt đèn, mặt hai người đối diện nhau.
Trong bóng đêm, hai đôi mắt tinh anh nhìn nhau.
Rất lâu sau Đồng Đồng nhắm mắt, nặng nề ngủ, gần đây cô thực sự quá mệt mỏi. Lúc trước chẳng kể ngày đêm chăm sóc Lôi Dương, sau này vì cha mẹ mà chuẩn bị lễ kết hôn, thật là mệt muốn chết. Cô nằm trên giường lớn thoải mái nặng nề ngủ, còn Lôi Dương lại không tài nào ngủ được, anh ngửi mùi hương thoang thoảng nơi Đồng Đồng, nghĩ tới sau này ngày nào Đồng Đồng cũng ở bên mình, đây đúng là việc hạnh phúc nhất. Trong lòng anh kích động không cần nói cũng biết.
Tay anh nhẹ nhàng ôm Đồng Đồng lại, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại chuyện cũ, ở trước cửa quán bar bọn họ gặp nhau, một cô gái nhỏ dễ dàng kích thích dục vọng của anh, bọn họ cùng yêu, cảm giác kia thật kỳ lạ, giống như trời sinh ra là để bọn họ ở bên nhau.
Lôi Dương tâm tình phức tạp, buồn vui lẫn lộn, cuối cùng đành nhắm mắt lại, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng, bắt đầu một ngày hạnh phúc. Lúc tỉnh lại Lôi Dương khó lòng che dấu sự vui sướng của mình, có Đồng Đồng bên người, mở mắt ra đầu tiên liền nhìn thấy Đồng Đồng, cảm giác thật tuyệt vời không gì diễn tả được, cả người cứ lâng lâng.
Đồng Đồng vẫn còn ngủ say, dáng ngủ thật ngọt ngào khiến Lôi Dương nửa người ngồi dậy, không tự chủ được hôn lên hai má Đồng Đồng, da cô thật mịn màng. Thật không dám tin Đồng Đồng đã ở tuổi ba mươi, nhưng vì sự việc mấy năm qua khiến hai ngươi họ bỏ lỡ rất nhiều khoảng thời gian yêu nhau.
Đồng Đồng đang ngủ thì bị quấy nhiễu, mặt đang đối diện người Lôi Dương, cô liền xích sang một bên tránh né anh. Cái chăn hơi tuột xuống, da thịt Đồng Đồng lộ ra, một bên dây áo ngủ trượt xuống vai.
Lôi Dương cảm giác cơ thể mình nảy lên một tràng dục vọng, anh chậm rãi tiến sát Đồng Đồng, tay cẩn thận chạm vào đùi Đồng Đồng, đồng thời kéo cao váy ngủ lên.
Tim anh đập mạnh, Đồng Đồng không mặc đồ lót! Dục vọng của anh cũng tự giác tăng cao. Lôi Dương thật cẩn thận cởi bỏ quần áo của mình, rồi thật chậm sát lại gần mặt Đồng Đồng, tay cũng cẩn thận nâng nhẹ chân Đồng Đồng lên đặt ở trên đùi khiến vật nam tính của anh chuẩn xác đặt ở thân Đồng Đồng…
Một lúc sau, thân thể anh đã tiến sâu vào trong Đồng Đồng, Lôi Dương cúi đầu hít một hơi, anh nhớ cảm giác này, sau khi Đồng Đồng rời đi anh chưa từng chạm qua một cô gái nào, cuộc sống của anh chẳng khác nào cuộc sống của thầy tu!
Không ai có thể khơi gợi niềm hứng thú nơi anh như Đồng Đồng, hơn nữa anh cũng không muốn liếc mắt tới một ai khác, chỉ có Đồng Đồng mới có thể làm bùng nổ khát vọng của anh.
Đồng Đồng cũng bị Lôi Dương làm cho tỉnh lại, cô mở đôi mắt mênh mông buồn ngủ, đầu vẫn còn mơ mơ hồ hồ, quay đầu cô thấy được khuôn mặt nhăn nhúm của Lôi Dương mới cảm thấy người mình có gì đó là lạ.
Cô hoàn toàn tỉnh táo, khi ý thức được sự việc cô vội vàng muốn rời khỏi cơ thể Lôi Dương nhưng lại bị bàn tay to lớn của anh đè xuống eo nhỏ, khiến cả hai người càng dính chặt vào nhau.
Lôi Dương nhẫn nại nói nhỏ: “Đừng giẫy, Đồng Đồng, đừng rời đi, để anh ở bên trong một lúc, anh đảm bảo anh sẽ không loạn động.”
Lôi Dương vừa nói, đầu vừa cúi thấp bên hõm vai Đồng Đồng, ngửi hương thơm trên người cô: “Anh nhớ em Đồng Đồng, nhớ đến chết đi được.”
Đồng Đồng cười dịu dàng đáng yêu, rồi nhẹ nhàng nói: “Nhìn dáng vẻ anh thực sự là bất mãn!”
Lôi Dương ngẩng đầu ảo não, gầm nhẹ: “Đúng, anh rất bất mãn, anh đã thật lâu kiềm chế dục vọng, cả niềm vui không rõ cứ âm ỉ trong lòng, toàn bộ cái thứ tình cảm mãnh liệt này đều tại em gây ra.”
Ánh mắt Đồng Đồng nhìn Lôi Dương dịu dàng: “Ý anh muốn nói… ngần ấy năm anh chưa từng tìm qua một người đàn bà khác?”
“Đúng! Không có em anh cũng chẳng có hứng thú với những người phụ nữ khác. Thậm chí anh còn hoài nghi chính mình có phải đã mất đi khả năng đó rồi không?”
“Ha ha… Sao anh không tới bệnh viện kiểm tra một chút nhỉ?” Đồng Đồng không kiêng nể gì nở nụ cười.
“Không được cười anh! Những gì anh nói đều là thật. Mất em giống như mất tất cả, ngay cả nhìn anh cũng không muốn nhìn, không muốn liếc mắt đến những người đàn bà khác dù chỉ một cái!”
“Ai mà tin anh! Thật anh không có tìm đàn bà để giải quyết chứ?”
Hai má Lôi Dương đen lại: “Không có, anh nói không có là không có, chỉ có một lần!”
Đồng Đồng hơi phiền muộn: “Còn nói không có! Đồ đáng ghét, biết ngay anh không kiềm nén được mà!”
Lôi Dương lại cười hề hề: “Duy nhất có một lần… chính là cái đêm bị hạ dược kia kìa.”
“Biểu tình của anh rất tốt nha!” Đồng Đồng không khỏi tức giận một ch