
ư vậy hả?”-Jay la lên
“Anh bình tĩnh đi, chỉ là tai nạn gia thông thôi”-Junsu
“Trời ơi, người đụng thằng út đâu, nói bác nghe, bác cho nó bóc lịch luôn”-Ho DOng đau đớn khi nghe tin con trai
“Bác ơi, không sao đâu! Hồi nãy tụi con đưa ông ấy đến đồn rồi, cảnh sát đang điều tra”-Woo young
“Mấy đứa chắc lo lắm! THôi mấy đứa xuống căn tin bệnh viện ăn uống chút gì đi, ở đây cho thằng Jay với vợ nó lo”-Siwon
“Giờ ăn uống gì nổi nữa anh, tụi em…”-Qri
“Anh biết mấy đứa lo lắm nhưng phải bỏ vào bụng chút xíu gì chứ”-Siwon
“Vâng ạ”-Cả đám
“Ba! Đi với tụi con luôn đi, 2 vợ chồng nó lo được”-Siwon dìu Ho Dong
Tại căn tin, ai nấy tâm trạng không tốt nên ăn cũng ít hơn thường ngày
“CHị Narsha không đến hả anh?”-Taecyeon
“À, Bé Ni hồi nãy khóc dữ quá, nên cô ấy ở nhà giữ rồi”-Siwon
“Vâng ạ!”-Taecyeon
“tụi cháu cũng xin lỗi bác và anh vì làm thủ tục luôn mà không hỏi ý trước”-Junsu
“Không sao đâu, tụi cháu muốn cứu nó mà!”-Ho Dong đã bình tĩnh hơn
“Anh và ba cũng nghe Narsha kể kế hoạch của ngày hôm nay nhưng vì chuyện này chắc Jiyeon buồn lắm”-Siwon
“Sao buồn anh ? Giờ em lo cho cậu ấy muốn chết”-Jiyeon không còn hơi nói
CHAP 39 (2)
nữa
“Bí mật! TỪ từ thằng Khun tỉnh dậy sẽ cho cháu biết”-Ho Dong cười nhẹ
Phía bên này Jay ngồi với vợ mà lo lắng quá chừng cho thằng út. Cách lo của anh không được khả thi cho lắm
“Vợ này, lỡ thằng út nó chết thì phòng nó là phòng kho à?”-Jay
“Cái miệng ăn mắm ăn muối! Nói gì vậy hả”-Sunny tát vào miệng Jay 1 cái
“Thì anh chỉ sợ thôi”-Jay
“Bác sĩ ra, bác sĩ ra!”-Sunny
“Bác sĩ, em tôi sao rồi bác sĩ? Nó không phải chết phải không bác sĩ? Nếu nó chết thì phòng nó là phòng kho đấy bác sĩ! Phòng nó đẹp lắm bác sĩ ạ, làm phòng kho uổng lắm bác sĩ”-Jay chơi 1 hơi
“Mặc kệ anh ấy, em cháu sao rồi bác sĩ?”-Sunny
“À ca mổ thành công lúc đầu máu ra nhiều nhưng cũng may trong bệnh viện còn máu phù hợp với cậu ấy nên không sao. Giờ chỉ còn chờ thời gian thôi. Cậu ấy có thể sẽ bất tỉnh vài ngày, điều đó là chắc chắn nhưng tôi không chắc ngày nào cậu ấy sẽ tỉnh lại”-Bác sĩ
“Nếu lỡ em tôi không tỉnh thì sao bác sĩ”-Jay
“Sẽ không có điều đó xảy ra đâu, vì ca mổ thành công mà, quan trọng là ý chí của cậu ấy thôi, nếu cậu ấy muốn tỉnh thì sẽ tỉnh, thôi tôi đi đây”-Bác sĩ
“Vợ này, sao lại phụ thuộc vào ý chí? Thằng Khun có sốc chuyện gì đâu?”-Jay
“Ai biết, sao hỏi em? thôi em gọi báo cho mọi người đây, đứng đây đi nhé”-Sunny
Ở căn tin
“Sao rồi anh?”-Chansung
“Sunny nói ca mổ thành công, nhưng không biết chừng nào Khun tỉnh”-Siwon
“Thế bây giờ vào thăm nó được không?”-Ho Dong
“Không ngày mai mới được”-Siwon
“Khổ nổi ngày mai tụi em học cả ngày, chiều tối phải đến lớp hóa của cô Baek nữa”-Taecyeon
“Không sao mà, chừng nào tụi em tới mà chẳng được”-Siwon
“Ngày mai tớ nghỉ lớp hóa của cô BAek, tớ sẽ đến đây, các cậu xin phép hộ tớ nhé”-Jiyeon
“Ừ, ổn thôi!”-Hyomin
“Vậy bây giờ các em về đi, mai Jiyeon tới, tối nay SUnny sẽ trực ở đây!”-Siwon
“Vâng! Tụi em chào anh, chào bác ạ”-Soyeon
“Ừ, các cháu về nhá, cảm ơn các cháu nhiều lắm”-Hodong cảm kích
Và cứ như thế! CHiều nào Jiyeon cũng đến thăm Khun…Và rồi cô nghỉ luôn cả lớp hóa học thêm, định chừng nào Khun tỉnh cô sẽ đi học lại, nhưng buổi học chính thức cô vẫn đi học bình thường…Mọi người ai cũng lo cho Khun nhưng mà vì không muốn làm phiền Jiyeon nên mọi người giả bộ bận để Jiyeon yên tâm hơn khi ở bên Khun
Ngày thứ 1 , Jiyeon mang hoa và trái cây đến thăm Khun, tuy anh chưa tỉnh nhưng cô muốn xung quanh anh luôn là niềm vui và hạnh phúc. Cô cắm hoa cho tươi mát thêm căn phòng, kéo rèm ra, thỉnh thoảng ngồi đọc truyện cho Khun nghe…
“Này, Nickhun! Cậu đùa với tớ à? Làm gì mà ngủ lâu thế hở?”-Jiyeon nhìn Khun nhưng đáp lại cô là sự im lặng
“Cho cậu biết nhá, Jiyeon này không rảnh đâu mà ngày nào cũng đến đây để chỉ xem cậu ngủ, mau tỉnh dậy cho tớ”-Jiyeon ngân ngấn nước mắt
Bên ngoài mọi người thấy thế cũng không cầm được nước mắt
Ngày thứ 2…
…
Ngày thứ 3…
…
Ngày thứ 4…
…
Ngày thứ 5…
…
Rồi 1 tuần cũng trôi qua, Jiyeon vẫn cứ đến thăm Khun
“Nickhun à! Cậu muốn chọc tớ tức chết phải không ? Cậu ghét tớ lắm à? Cậu sợ khi tỉnh dậy sẽ gặp 1 người đáng ghét như tớ sao?”-Đáp lại cô vẫn là sự im lặng
“Tỉnh dậy cho tớ, tỉnh dậy mau cho tớ! Có nghe không hả? TỈnh dậy đi …”-Jiyeon gục người xuống giường khóc nức nở, Bất chợt…1 bàn tay xoa đầu cô. Giật mình, Jiyeon ngồi dậy lau nước mắt, thấy mắt Khun lim dim, cô mừng quá la lên…
“Bác sĩ…bác sĩ…b..b…bác … s…s..sĩ ơi…CẬu ấy tỉnh rồi!”-Cô chạy nhanh và la to khắp hành lang
CHAP 40
Tại nhà Khun…
“Sunny! Sao chưa đem dưa leo vào phòng ba?”-Ho Dong hỏi con dâu
“Dạ, con đem lên liền! “- Sunny
“Chưa thấy ai như ba! Nghe tin con trai tỉnh mà không vào thăm nó”-Jay cằn nhằn cả buổi sáng
“Vô duyên! Tôi thích, các anh chị mà thử vào thăm nó xem, tôi tự tử ngay đấy”-Ho DOng
“Gì vậy trời? Ba à? Ý bà là sao đây? Nói tụi con nghe luôn đi “- Siwon
“Mình khỏi vào trong ấy, nếu nó tỉnh tức là nó khỏe rồi, giờ chỉ ngồi ở nhà chờ nó rinh con dâu mới về thôi”- Ho Dong
“B