Pair of Vintage Old School Fru
Anh sẽ đợi em trong hồi ức

Anh sẽ đợi em trong hồi ức

Tác giả: Tân Di Ổ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326353

Bình chọn: 9.00/10/635 lượt.

tôi thấy hôm qua chân con “Tướng quân đầu đen” bị thương rồi mà.”“Đúng rồi, kết quả này không có nghĩa gì cả.”Những người vây quanh đều là bạn của Tư Đồ Quyết, mỗi người một câu thêm vào.Diêu Khởi Vân để cái bình đất dế ra phía sau, mặc những người khác nói gì cũng không tranh cãi, khoé miệng thậm chí còn mơ hồ phảng phất ý cười. Cậu nhìn Tư Đồ Quyết, giống như đang đợi phản ứng của cô vậy.Tư Đồ Quyết nắm chặt tay lại như cũ, cô sợ mình thật sự xúc động, không chừng nhất thời sẽ đánh tơi bời vào cái mặt cậu ta.Nhưng như vậy cũng không thể thay đổi sự việc trước mắt.“Này, đừng nói nữa, “Đầu đen” hôm qua và hôm nay đều giỏi, thua thì cũng thua rồi.”Cô nhận chiếc lồng sắt Ngô Giang đưa cho, quay người đem con “Tướng quân đầu đen” bại trận thả vào bụi cỏ.Dế mèn chỉ có thể bại trận một lần, sau đó nó sẽ mất hoàn toàn ý chí chiến đấu, giữ nó lại cũng không có nghĩa, chi bằng thả đi cho nó một đường sống. Nhưng người thua trận rồi, lại không thể thua nhân phẩm được. Hơn nữa ở trước mặt đồ tiểu nhân, cô không muốn mình giống anh ta.Trên đường về nhà, Ngô Giang trêu chọc Tư Đồ Quyết vài lần, nhưng Tư Đồ Quyết chỉ nói “đừng náo loạn nữa”, rồi vẫn không cười. Buổi tối, cô đóng cửa ở trong phòng làm bài, đeo tai nghe để nhạc lớn hết mức, chuyên tâm viết bài, nhưng vì trút giận cuối cùng lại thành một đống vẽ nhăng vẽ bậy, mãi đến khi nó trông giống như một tờ giấy nháp bỏ đi, cô mới cảm thấy dễ chịu đi chút.Vốn dĩ thắng bại là chuyện thường tình của nhà binh, có thể cô chỉ hận chính mình đã thua tên Diêu Khởi Vân đáng ghét, thua cái tên mà cô vốn khinh thường ấy.Sau khi từ trung tâm công viên trở về, trước bữa cơm, Diêu Khởi Vân đang đi tới đi lui giúp Tiết Thiểu Bình, Tư Đồ Quyết rửa tay ở cửa phòng bếp thấy thế đi tới, cô đi thẳng về phía trước, Diêu Khởi Vân cũng chủ động nghiêng người nhường cô, lúc hai người gần trong gang tấc, cô rõ ràng nghe thấy cậu con trai vốn khiêm tốn, chăm chỉ, lại hiểu chuyện, nhẹ nhàng nói bên tai cô: “A Quyết, em phục chưa?”Cô hung hăng nhìn anh ta. Bố mẹ đều ở đây, nhất là bố cô lại ngồi ngay gần, bất cứ lúc nào cũng có thể tóm được cô đang “bắt nạt” hắn. Tránh voi chẳng xấu mặt nào, lúc ăn cơm, cô coi mỗi miếng thịt như từ trên người tên Diêu Khởi Vân kia mà cắn nuốt, bữa cơm đó ăn vô cùng ngon miệng, đến mức no căng bụng. Kết quả Tiết Thiểu Bình không rõ nội tình ngạc nhiên hỏi: “Xem ra Khởi Vân hôm nay lần đầu xuống bếp lại rất hợp khẩu vị của con nha.”Tư Đồ Quyết nghe vậy, thiếu chút nữa muốn nhảy vọt đến nhà vệ sinh móc họng ra.Nghĩ đến đây, Tư Đồ Quyết vừa mới hồi phục tinh thần đang ngửa đầu nằm trên giường liền ôm đầu đau khổ, nằm trên chăn giãy giụa vặn vẹo người, mở to miệng nói không ra tiếng: “Thần linh à, hãy đem cậu ta đi đi.”Thần có lẽ là nghễnh ngãng, thường hiểu sai ý của người khác, nghe đen thành trắng. Cho nên, ông ta không những không đem Diêu Khởi Vân đi, mà lại lập tức đưa Diêu Khởi Vân đến. Vì Tư Đồ Quyết cuối cùng qua tiếng nhạc ầm ĩ kia cũng đã nghe thấy tiếng đập cửa bền bỉ.Người đến rõ ràng không phải bố mẹ cô. Mẹ cô thường gõ cửa tượng trưng một hồi, rồi cứ tự ý đi vào, bố cô lại thường bỏ qua bước này, đứng ở trước cửa gọi to: “Tư Đồ Quyết, con ra đây.”Như vậy, người đến chỉ có thể là người cô không muốn gặp nhất mà thôi.Tư Đồ Quyết lấy gối ôm đầu, hi vọng cậu ta biết điều một chút, chủ động nhận ra là mình không được chào đón, nhưng có lẽ trên thế giời này không có ai bền chí hơn cậu ta, tiếng gõ cửa vẫn từ tốn vang lên, thậm chí nhịp gõ cũng không vì mất kiên nhẫn mà gia tăng dù là một chút.Nếu cô cứ không thèm để ý, nếu không kinh động đến bố mẹ, cậu ta chắc sẽ gõ đến thiên trường địa cửu?Tư Đồ Quyết nghĩ vậy, trong lòng liền sinh ra cảm giác hoảng sợ.Cô nhanh xoay người nhảy xuống giường, mở cửa.Bên ngoài quả nhiên là Diêu Khởi Vân, phản ứng bất ngờ của Tư Đồ Quyết chắc chắn khiến cậu ta kinh ngạc.Cậu nhìn Tư Đồ Quyết đang mặc đồ ở nhà, chiếc áo T-shirt phùng ra, còn có chiếc quần sooc thể thao lộ ra đôi chân dài, mái tóc tết bím bù xù, chân để trần, sắc mặt không tốt lắm.“Em ngủ rồi à?” Cậu ngập ngừng hỏi.“Anh biết tôi ngủ rồi nên mới cố ý gõ cửa hả?”“Đương nhiên không phải, việc ngày hôm nay… Anh không muốn khiến cho không thoải mái.”“Nếu anh vì việc này, được rồi, tôi phục anh rồi. Anh vừa lòng rồi chứ?” Cô nói.Diêu Khởi Vân vịn tay trên cửa: “Thật ra khi em chọn dế mèn phải có một chút kỹ xảo, ví dụ như…”Tư Đồ Quyết không để cậu ta nói tiếp, dùng ngữ khí không thể chịu đựng được nói: “Tôi đã nói rồi, tôi thừa nhận không bằng anh, tôi không chơi nữa, được chưa? Vì sao anh vẫn còn vướng mắc chuyện này, lẽ nào anh phải ở trước mặt tôi khoe khoang thì mới khiến cảm giác thắng lợi của anh kéo dài lâu hơn hay sao?”Diêu Khởi Vân lại cúi đầu, dường như không biết nói gì nữa, ngón tay cậu lướt qua bề mặt cánh cửa gỗ không nhẵn nhụi, dường như bỗng dưng nhớ ra cánh tay đang đặt sau lưng.Cậu đưa cánh tay đó hướng về phía Tư Đồ Quyết, trên đó chính là cái bình hôm nay đã chứa con dế mèn.“Cái này cho em, tuy rằng nó khó nhìn, nhưng có thể đấu hơn con dế to của