
Sau vụ này Trâu Tấn từng đề nghị phải đưa ra pháp luật truy cứu học sinh của mình là Lưu Chi Túc, kẻ đã dùng thủ đoạn bất chính lấy những tấm ảnh cá nhân chưa được công khai đồng thời hủy hoại danh dự của ông ta.Nhưng Lưu Chi Túc chỉ thừa nhận mình post bài viết ” lương tâm” đó chứ kiên quyết phủ nhận việc phát tán hình ảnh. Thật ra IP của người post bài và người post ảnh không khớp nhau, nếu điều tra chứng minh nội dung bài viết của anh ta là thật thì Trâu Tấn chẳng những bị phỉ bang mà còn nhục nhã.Tư Đồ Quyết không nén được thầm thở dài, Trâu Tấn sống tới chừng đó tuổi rồi, rốt cuộc vẫn ngây thơ đến nực cười. Đối với tên Lưu Chi Túc tiểu nhân kia, về một vài phương diện nào đó, e rằng ông ta còn chẳng đủ tư cách làm một kẻ mới bắt đầu nữa. Đúng là thất thế ngã ngựa, sa vào kết cục bị muôn người trà đạp. Kèm theo hàng loạt bài đạo đức điếc tai, trong đó có rất nhiều người đức cao vọng trọng ở trong và ngoài trường, rất nhiều vấn đề trong công tác và đời sống của Trâu Tấn cũng dần dần bị phơi bày, trong chốc lát ông ta đã trở thành mục tiêu công kích của bao nhiêu người. Những kẻ sung bái ngưỡng mộ ông ta cũng bắt đầu “tỉnh” ra.– Hả, hóa ra ông ta là người như vậy– Phải đó, đáng lẽ nên biết từ lâu rồi mới phải, ông ta vốn là người như vậy mà!So với Lưu Chi Túc, cảnh ngộ của Đàm Thiếu Thành nhận được rất nhiều quan tâm và đồng tình, những chuyện bất bình trên đời này quá nhiều, mỗi khi vô ý lộ ra lại càng trông thấy mà đau đớn lòng. Người quen hay không đều thấy phẫn nộ và nghẹn ngào thay cho cô ta, tất cả dư luận đều nghiêng về phía ủng hộ cô ta đòi được công bằng, dường như nếu không đòi được thì bản thân cũng trở thành vật hi sinh trong cuộc giao dịch bẩn thỉu đó vậy.Có người đồn rằng đã có sự tham gia của đám truyền thông rất nhạy tin, Tư Đồ Quyết nghĩ mãi không biết mình sẽ xuất hiện trong những bản tin đó ra sao.Rốt cuộc chìm trong trụy lạc hay mặt dày mày dạn?Mẩu tin như vậy chẳng hề xuất hiện, Đàm Thiếu Thành cũng không đứng trên cao mà ném đá xuống kẻ đã rơi dưới đáy vực. Cô ta giữa tâm bão lại rất yên tĩnh.Mãi đến một hôm, Tư Đồ Quyết trông thấy vị khách quý Đàm Thiếu Thành được mời đến dùng cơm tại nhà mình.Ông bà Tư Đồ ân cần khoản đãi cô ta, lấy danh nghĩa cha mẹ Tư Đồ Quyết để nhận lỗi với cô ta, họ chấp nhận mọi điều kiện chỉ mong cô ta đừng truy cứu nữa.– Nói đi con, hay dở gì con cũng nói một tiếng đi.Mẹ cô nóng ruột ngầm kéo kéo tay áo con gái dưới gầm bàn. Nhưng con gái ương bướng của bà vẫn ngồi trơ ra, chọc chọc vào cạnh bàn, lặng thinh nhìn quý khách của gia đình.Trước khi ông Tư Đồ nổi giận, Đàm Thiếu Thành đã hạ giọng nói với tất cả mọi người ngồi đó:– Cháu không định mượn chuyện này để chèn ép ai cả, cháu cũng chẳng muốn gì hết trừ một lời xin lỗi. Bạn ấy đã xin lỗi, như vậy là đủ rồi. Thật ra cô chú và Khởi Vân chẳng cần xin lỗi, chuyện này đâu có liên quan gì tới mọi người, cháu cũng sẽ không truy cứu nữa đâu. Cứ để sự việc này qua đi thôi.Cô ta tự cười mình:– Dù sao cháu thi lên thạc sĩ cũng có kết quả rồi, gặp được giáo sư Cao cũng coi như cháu may mắn, vả lại Tư Đồ cũng đưa cho cháu bốn ngàn đồng học bổng đủ để cháu về nhà gặp cha lần cuối. Chúng cháu đã giải quyết xong với nhau rồi.Nghe những lời này Tư Đồ Quyết suýt rơi nước mắt mừng rỡ vì được đại xá và cảm động tự thẹn không bằng. Phải rồi, nhất định là phải như vậy.Sau bữa cơm Tư Đồ Quyết vén rèm lên nhìn cảnh tượng dưới lầu: cha mẹ cô đầy cảm kích tiễn Đàm Thiếu Thành ra cửa, còn Diêu Khởi Vân bị dặn đi dặn lại là phải đưa cô ta về tận trường. Lạ một điều là không thấy cô Diêu ra tiễn, khi nãy bà rất có thiện cảm với cô ta, kẻ hoàn toàn tương phản với cô. “Con bé ngoan quá”, có lẽ giờ này bà đang ở trong bếp lấy tạp dề đầy dầu mỡ chấm chấm mắt.Cha mẹ đã về phòng nhưng Tư Đồ Quyết vẫn đứng đó nhìn, nhìn bọn họ sánh vai nhau, nhìn bọn họ đi thật xa. Lâu lắm rồi cô chẳng nói chuyện với Diêu Khởi Vân nữa.Cả thế giới đều có thể hoài nghi cô, chỉ riêng anh là không thể. Nhưng đáng buốn là có lẽ từ trong tiềm thức cô đã biết anh sẽ không tin, cả thế giới đều có thể tin cô, chỉ có anh chẳng chịu tin. Anh chưa bao giờ thoát khỏi cảm giác sợ hãi của một tên trộm, anh cầm viên ngọc trong tay nhưng lại không tin mình có thể sở hữu nó, cảm giác thấp thỏm bất an như vậy cuối cùng sẽ có một ngày biến thành hoài nghi chất ngọc.Có lẽ cô không nên ương ngạnh như thế để giờ đây chẳng thể quay đầu lại được. Nếu cô khóc lóc hay vật vã phân trần thanh minh có lẽ anh sẽ thấy dễ chịu hơn chăng? Nhưng cô hiểu rằng nếu ngay từ đầu Diêu Khởi Vân đã không tin thì giải thích thế nào cũng chỉ là ngụy biện thôi.Mẹ cô kể rằng: ” Mời mấy lần rồi, ban đầu Đàm Thiếu Thành không chịu tới, may mà có Diêu Khởi Vân ra mặt”Đàm Thiếu Thành đương nhiên sẽ nể mặt anh, xưa nay bọn họ vẫn hiểu nhau mà. Tư Đồ Quyết chưa bao giờ được thấy bóng mình đồng hành cùng Diêu Khởi Vân, chẳng biết khi đi cùng nhau trông họ có đẹp đôi như anh và Đàm Thiếu Thành không?Hai người sắp đi khuất tầm mắt cô, đột nhiên dường như Đàm Thiếu Thành sơ ý giẫm phải hòn sỏi bèn loạng choạng,