
?” – pé út hỏi tôi, làm tôi chợt im lặng“Hai cũng không biết nửa, có lẽ có hoặc là không”“nếu anh ba không làm vậy thì chắc bây giờ Hai đâu có như vậy?” – pé út nói“em cũng không trách anh ba được, vì suy nghĩ của anh ba khác chúng ta”“Nhưng nói gì thì nói, cũng phải từ từ, người đâu mà vô duyên, kì cục ”“thôi, giờ em trách anh ba cũng đâu giải quyết được gì đâu, Hai tin là anh ba sẽ suy nghĩ lại” – tôi nói mà rưng rưng nước mắt“Hai soạn đồ lên thành phố sao?” – thằng Tư từ ngoài bước vào -” liệu những người đó sẽ không tìm Hai nữa chứ” – nó lo lắng cho tôi“Thôi nào! Sẽ không sao đâu” – tôi ôm hai đứa em vào lòng mình – “Hai sẽ lành lặng về với tụi em mà”“Dạ” – tụi nó dạ ủ rủ“Ủa? Anh ba” – thằng Tư la lên khi thấy thằng ba ở ngoài cửa, nhưng thằng Ba chạy đi mất CHAP 41 (4)“Sao không vào mà đi mất tiêu vậy?” – pé út vẫn còn giận thằng ba“Chắc thằng ba nó đi đâu đó lát quay lại, quần áo mọi thứ cũng ổn rồi! sáng mai hai sẽ đi sớm, có thể đi trước lúc tụi em đi học”Tối hôm đó thằng tư và pé út sang ngủ chung với tôi. Khi tôi đi ra ngoài uống chút nước thì thấy thằng ba ngồi ở ngoài, tôi đến và nói chuyện với nó.“Sao giờ này không đi ngủ đi” – tôi nói với nó“Em chưa ngủ dc”“Mất ngủ ah?” – tôi hỏi“Dạ không! Em suy nghĩ thôi!”“về điều gì mà khiến em mất ngủ như vậy?”“vết thương của Hai sao rồi?”“uhm.. vẫn còn sưng và đau, chưa lành lắm”“Em xin lỗi” – nó cuối đầu xuống, còn tôi thì im lặng khi nghe hai từ “xin lỗi” đó – “Em xin lỗi về tất cả mà em đã gây ra, đáng lẽ em không nên như vậy để mọi chuyện tồi tệ như thế này, mấy ngày nay em đã suy nghĩ rất nhiều về Hai, về cuộc sống của chúng ta. Hạnh phúc tất cả mọi người đều có quyền có được nó. Em đã nhận định không đúng và có thành kiến về nó, không phải ai như vậy cũng đều xấu cả, bằng chứng là Hai của em rất là tốt… em …..” – thằng ba rơi nước mắt khi nói điều đó, còn tôi thì mỉm cười hạnh phúc khi cuối cùng em tôi cũng đã hiểu ra sự việc là như thế nào. Tối hôm đó cả bốn cùng ngủ chung với nhau, thật ấm và thật hạnh phúc. Không nơi nào có được sự bình yên bằng chính gia đình của mình cả. Và ngày mai tôi quay lại thành phố tấp nập, và có thể có những điều không vui đang chờ tôi ở phía trước.
CHAP 42
Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, lũ em tôi còn ngủ say nhìn chúng nó mà lòng tôi chạnh lại, tôi nghĩ khi lên thành phố chắc chắn ít nhiều cũng gặp chuyện dữ với những tên côn đồ kia. Trước khi đi tôi để lại cho chúng một ít tiền và lá thư. Bảo chúng phải biết giữ gìn sưc khỏe của mình, luôn bảo vệ cho nhau. Và tôi rất yêu chúng nó.
Bây giờ tôi đã ngồi trên xe và tiến thẳng đến thành phố. Gương mặt mới lên thành phố chẳng đẹp đẻ gì, chỉ toàn vết bầm tím, ở mũi, ở môi và ở mắt. Bụng thì cõn những vết bầm dài. Gần đén trưa là tôi đã có mặt ở thành phố, tại quán trà sữa mà tôi làm việc. Mọi người thấy tôi lên ai cũng mừng, nhưng cũng biến sắc khi thấy mặt mũi của tôi như vậy.
“Em sao vậy Hai Khỏe?” – anh nhân viên hỏi tôi
“Mặt mũi bị bầm hết vậy nè” – chị nhân viên hỏi tới tấp. lúc đó ông chủ bước vào quán cùng với tiểu thư, tôi thấy em mà cảm thấy đau nhói và rất buồn
“Sao vậy con?” – ông chủ hỏi, tiểu thư thì có vẻ không quan tâm lắm, vẫn kiếm gốc cũ để ngồi.
“Dạ! Con bị té nên vậy!” – tôi đang nói dối
“té sao? Hay là quánh lộn quánh lạo rồi như vậy hả?”
“dạ… con con … “ – tôi ấp úng
“mà thôi! hồi trẻ chú cũng vậy! nhưng đừng có như vậy nửa, lớn rồi không còn là con nít nửa đâu?” – lúc đó tôi thấy tiểu thư có một chút dòm dòm tôi, còn tôi thì cuối mặt thôi.
“Dạ! Thôi làm việc đi” – ông chủ tôi nói xong rồi đi.
Tôi lay hoay đi lau bàn và phục vụ khách, nhưng khi làm thì anh nhân viên đến nói nhỏ với tôi.
“tiểu thư kêu em qua ghi thực đơn kìa”
“Dạ!”
“thấy tiểu thư có vẻ căng lắm, em tránh làm tiểu thư nổi giận”
“Dạ, em biết rồi” – tôi bước đến bàn của tiểu thư, như không dám nhìn thẳng mặt, vì tôi rất sợ nhìn vào mắt của em -” Dạ tiểu thư muốn dùng gì?”
“Như cũ”
“Dạ!” – tôi nghe vậy và bước vào trong để kêu đầu bếp làm
“Đứng lại!” – giọng hơi gắc
“Dạ! Tiểu thư cần gì nửa ah?”
“Nói chuyện với khách hàng mà không nhìn khách ah?”
“Dạ tôi xin lỗi “ – tôi ngước mặt lên nhìn em, em giật mình khi thấy gương mặt của tôi bị bầm tím hết cả lên.
“Bị sao vậy?” – tiểu thư bình tỉnh hỏi thản nhiên
“Dạ! không sao đâu ah! Tiểu thư đừng quan tâm, để tôi vào gọi món cho tiểu thư” – tôi nói xong rồi đi vào trong mà lòng buồn rất nhiều.
Rồi đến tối tôi dọn hàng xong, mọi người cũng ra về. Tôi ngồi ở một góc, cuối mặt xuống. Nổi buồn chiếm hết cả không gian quán, nhưng chỉ được một chút thì có một chiếc xe hơi đâu trước quán.
“Mở cửa” – tôi đứng dậy mở cửa
“Ủa? các anh đến đây làm gì?” – đó là những người bảo vệ của Trân
“Chúng tôi đến để đưa anh đến biệt thự, như lời ông chủ nói là anh sẽ là gia sư cho tiểu thư, ở trong căn biệt thự của ông chủ, dể chăm sóc và coi sóc tiểu thư” – khi nghe điều đó , tôi thắc mắc chuyện của tôi em chưa kể cho ba của mình nghe sao?
“Uhm… các anh đợi chút, tôi vào soạn đồ rồi đi cùng với các anh”
“Uhm… chúng tôi đợi”
Khoảng 15p