
ớc vào gọi thằng ba ra. Cả tôi và hai đứa em cũng hồi hộp không biết là nó có ra hay không, nhưng lúc sau thì nó đi theo sau em, cả tôi và hai đứa em thở phào. Nhưng tôi nhìn mặt của thằng ba thì không hề có một nụ cười. Mặt nó như cái bánh bao vậy, sáng sớm thấy nó tôi cũng không vui.“Ăn đi em cho nóng” – em mời nó“Dạ, em cám ơn” – đáp lại lạnh nhạt“Hai đứa ăn nhanh rồi còn đi học nửa” -em nói với hai đứa kia – “ah … lát nửa, anh dẫn em đi ra chợ mua đồ về làm đồ ăn nha”“uhm.. :)” – tôi cười mỉmThằng Ba ăn xong rồi bỏ vào phòng, chẳng nói với ai lời nào!“Em của anh hay vậy hả? hay có em nên em của anh mới vậy?” – em có một chút buồn, vì em cảm giác khi đến nhà tôi, nó là người không chào mừng em như thằng Tư và bé út.“Không có đâu! Vì sắp thi cử nên nó căng thẳng đó, có gì anh sẽ nói chuyện với nó sau”Rồi thằng Tư và pé út đi học. Tôi cùng em dọn dẹp mọi thứ gọn gàng, rồi đi chợ, mua những con cá thật tươi, những bó rau thật xanh, để làm bữa trưa. Tôi phụ em làm bữa trưa thật là ngon chờ tụi nó về , rồi thằng ba còn đi học nửa.Buổi trưa …..“Anh hai ơi, tụi em về rồi” – hai đứa la thật lớn ở nhà trước“thưa chị Trân em mới đi học về” – hai đứa đứng trước mặt khoanh tay thưa em, em cười, rồi kêu chúng nó đi tắm rồi lên ăn cơm. Tôi ước gì em ở đây với tôi luôn nhỉ, nhưng em còn có cuộc sống cho riêng mình mà. Cơm cũng đã dọn xong bây giờ chờ mọi người ra thì chúng ta cùng ăn. Tôi thấy pé út và thằng tư tranh nhau chạy ra trước để ngồi kế Trân, nhìn tụi nó thật dể thương. Nhưng khi nhìn đến thằng ba thì chẳng có gì dể thương.“Em đi đâu vậy?” – tôi hỏi nó khi nó bước thẳng không thèm chào ai“Em đi học” – nó trả lời và không thèm nhìn đến tôi“1h em mới vào học mà, bây giờ mới 11h còn sớm em ăn chút đi rồi đi” – Trân mở lời“Xin lỗi, em ăn không vô” – nó nói cũng chẳng thèm nhìn ai“Em bị bệnh hả?” – Trân thiệt tình hỏi, tôi càng lúc không hài lòng về nó, có gì thì Trân cũng là khách nó cũng phải lịch sự một chút“Ba! Em nói chuyện lịch sự không được ah” – tôi la nó“Việc gì tôi phải lịch sự với mấy người” – nó nhìn tôi và hất mặt“Cái thói ăn nói của em từ đâu ra vậy hả?” – tôi bắt đầu nổi khùng lên“Anh ba.. đừng làm vậy nhà có khách mà” – pé út nói với anh ba với giọng nhỏ nhẹ“Khách khứa gì … toàn lũ bệnh hoạn” – tôi thật sự rất nóng đùng đùng bước xuống đứng trước mặt nó.“Có gì thì anh em nói chuyện với nhau, đừng có tỏ thái độ vô phép nhu vậy trước mặt khách”“Hừ … anh em …” – nó nhìn tôi với thái độ khinh bỉ, tôi không biết điều gì đã làm nó có thành kiến phản cảm với người như tôi, tôi ngại khi phải như thế này trước mặt em. Còn em thì ngồi đó im lặng, khi thấy thằng Ba thật sự không hề thích em. Còn nó thì nhìn tôi cười nửa miệng, anh em ruột với nhau mà tại sao phải có những lúc thế này với nhau. CHAP 40 (2)“THẬT RA LÀ CHỊ EM MỚI ĐÚNG” – nó quát thẳng vào mặt tôi, nhìn tôi với ánh mắt đỏ rực rồi nhìn hai đứa kia, rồi bỏ đi chẳng nói lời nào. Còn tôi thì chết đứng khi nó nói “ THẬT RA LÀ CHỊ EM MỚI ĐÚNG” , tôi phải làm sao đây khi ánh mắt em nhìn tôi khác đi, sau đó quay sang nhìn lũ em tôi.“Chị em” – em nhắc lại hai từ đó làm tôi không hề biết phải giải thích với em làm sao – “em của anh nói thật ra là chị em, cậu bé đó đang nói gì vậy?”“anh … anh … “ -tôi phải giải thích với em làm sao đây“Các em giải thích cho chị biết đi” – em nhìn sang thằng Tư và pé Út, chúng nó đi về phía tôi với vẻ mặt buồn so cũng không dám nói điều gì“Anh” – em kêu tôi“Hả?” – tôi giật cả mình“Anh đang giấu em điều gì phải không?” – ánh mắt em đang cần một câu trả lời chính xác, còn tôi thì im lặng – “sao không ai trả lời em hết vậy? sao ai cũng im lặng hết vậy? nếu anh không trả lời cho em biết , em sẽ đi khỏi đây lập tức”“Chi ơi … chị đừng đi “ – pé út lên tiếng“Vậy em cho chị biết điều gì mọi người đang giấu chị vậy?”“Thật ra thì …..”“Út “ – Tôi la nó“Anh im lặng đi, để cho em nó nói, nếu anh không trả lời”“Anh Hai không phải là con trai mà là con gái” – pé út nhìn tôi với đôi mắt tội nghiệp.“Sao???????” – em trừng trừng nhìn tôi -”bộ dáng, ăn nói, cử chỉ ….” – và không thể tin những gì mình đang thấy – “và mình … mình …. mình …. aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa” – em ôm đầu rồi chạy đi ra ngoài.“Trân! Trân!”- Tôi đuổi theo em với lòng tan nát, liệu sẽ như thế nào đây, tôi phải làm sao đây….Tôi đã đuổi theo em một đoạn đường dài, và tôi chụp lấy bàn tay của em.“Trân”“Buông tôi ra, đừng chạm vào tôi” – tôi nhìn thấy mắt em đỏ lên, ánh mắt em nhìn tôi đau đớn“Trân… Thanh xin lỗi… Thanh …” – bây giờ miệng tôi chỉ nói được hai chữ xin lỗi mà thôi“Tại sao anh lại lừa tôi… ah không, cô lại lừa tôi…. cô không phải là con trai …. cô là con gái… tại sao lúc đầu gặp gỡ… tôi xưng không đúng giới tính của cô, sao cô không nói ra gioi tinh thật của mình.. tại sao phải giả trai làm gì” – em vừa nói những giọt nước mắt em rơi đầy trên má -” cô lừa dối tình cảm của tôi, tình cảm của cô là sự thật lòng … vây mà…”“Thanh yêu em”“IM ĐI, tôi không yêu người cùng giới với mình” – em chỉ vào tôi- “Tôi sẽ đi khỏi đây ngay bây giờ, ngay lập tức, tôi không muốn nhìn thấ