
sau tôi ra ngoài và đi cùng bảo vệ. Tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nửa, nhưng thôi cứ chuyện gì tới thì tới, cứ làm tốt công việc mình được giao là được rồi.
“Đến nơi rồi” – người bảo vệ nói, tôi thấy sao nhanh quá vậy, nhưng bước xuống đúng là tới nơi thật.
CHAP 42 (2)
Rồi tôi một mình bước vào trong thì thấy ông chủ và tiểu thơ đang ngồi ở phòng khách, tôi hơi giật mình một chút.
“Dạ con chào ông chủ, chào tiểu thư ah” – Tôi cuối đầu chào
“uhm… bây giờ thì con cứ ở đây mà làm gia sư cho con gái ta” – ông chủ cười thật tươi, có lẽ ông chưa biết chuyện gì.
“Dạ!!”
“Anh nhắm có dạy được tôi không đó, tôi quậy lắm đó”
“Trân!” – ông chủ nhìn trân
“Con nói vậy thui mà” – trân nhìn lên trần nhà, không nhìn mặt tôi
“Ta có chuẩn bị phòng cho con rồi” – lúc này có người ra dẫn tôi lên phòng của mình.
“Thưa ông chủ và tiểu thư con lên phòng”
Cũng là căn phòng cũ lúc trước tôi ở. Tôi xếp quần áo vào tủ, xong đã ngã ịch xuống giường. Vết thương trên mặt tôi vẫn chưa hết, bụng còn vẫn đau. Tôi lấy dầu nóng thoa ở vùng bụng của mình, tôi không biết chừng nào vết thương của mình mới lành trở lại. Tôi đến soi gương xem mặt mũi của mình như thế nào rồi. Thật sự nhìn xong không dám nhìn lần nửa, gì đâu mà te tua tơi tả. Chúng mà biết mình ở nhà của em, chắc chúng giết mình mất. Haiz…. ở đâu cũng không an toàn. Tôi lên giường nằm rồi ôm cái bụng của mình chớp mắt một chút.
“Cốc .. cốc… “ – tiếng gõ cửa làm tôi thức dậy
“Tiểu thư kiếm tôi có gì không?”
“Đây là lịch , tôi đề nghị anh… ah không … đề nghị cô xem và làm theo”
“Dạ, tôi sẽ xem”
“Uhm… tốt… “ – em đi về phòng của mình còn tôi xem lịch sắp xếp như thế nào.
Thứ Hai: chơi
Thứ Ba: chơi
Thứ Tư: chơi
Thứ Năm: chơi
Thứ Sáu: chơi
Thứ Bảy: chơi
Chủ Nhật: chơi
Tôi trố mắt nhìn thời khỏa biểu của em đưa cho tôi… “Toàn chơi và chơi thôi sao? vậy sao học hành được” đây là em cố ý sắp xếp như vậy hay đó là lịch thật vậy. Tôi cũng muốn qua hỏi cho rõ chuyện… nhưng ….
Thôi để ngày mai rồi tính.
_____________________
Gửi đến đọc giả một năm mới thật vui, thật nhiều sức khỏe, an khang thịnh vượng, vạn sự như ý ^^.
30 Tết làm một chap coi như là quà năm mới cho mọi người.
Sau mùng 8 mình sẽ viết lại truyện. Chúc mọi người năm mói vui vẻ CHAP 43Buổi sáng tôi giật mình thức dậy nhìn đồng hồ thì thấy 8h sáng. Tôi phóng xuống giường đánh răng, rữa mặt và thay quần áo. Bước xuống dưới nhà thì thấy em đang dùng bữa sáng một mình. Tay ôm cuốn truyện doremon đang cười khúc khích, tôi nhìn em mỉm cười rồi lắc đầu. Lúc này ánh mắt rực lửa em nhìn tôi thì tôi không cười nửa.“Có gì không mà cười?” – em nói với tôi“Dạ! Không có gì tiểu thư” – tôi bước xuống dưới bếp kiếm một chút gì ăn“Làm gì vậy?” – em hỏi tôi“Kiếm đồ ăn”“Ai cho ăn sáng mà ăn” – lúc này người giúp việc nhìn tôi và tiểu thư không hiểu chuyện gì, còn tôi thì hiểu, chắc em ghét tôi lắm ….“UH! Vậy không ăn vậy! Lát tiểu thư ăn xong, mình sẽ làm bài tập ha”“Bộ không thấy người ta đưa lịch hay sao?” – em vẫn nhìn cuốn truyện và nói chuyện với tôi.“Dạ! Tôi có thấy!”“Nếu thấy thì sao không biết thực hiện”“Dạ! Tôi đang thực hiện đúng những gì ông chủ yêu cầu ah, xin tiểu thư đừng làm khó tôi” – nói xong tôi đi ra phòng khách ngồi và chờ em ra học.“Này… này…” – em kêu tôi nhưng tôi vẫn bước đi, tôi biết em sẽ không vui và rất bực mình. Nhưng tôi chưa kịp ngồi xuống thì em đã bước ra đứng trước mặt tôi. “Nói chuyện tý đi” – em nhìn tôi hất mặt.“Tiểu thư muôn nói gì với tôi?” – tôi cũng rối cả lên“Nếu muốn có cuộc sống tốt, tiền nhiều thì ngoan ngoãn theo cái lịch mà tôi đã đưa ra”“Xin lỗi tiểu thư … tôi không thể làm vậy được”“anh…. ah không! Được hãy chờ đó”“tiểu thư có thể lấy sách vỡ ra chúng ta ngồi học”“KHÔNG CÓ HỌC HÀNH GÌ HẾT”Em giận dỗi bỏ đi dù đám bảo vệ có ngăn cũng không ngăn em được. Ngay lúc đó ông chủ tôi về“Có chuyện gì vậy?” – ông chủ nghiêm mặt“Dạ… tiểu thư ….” – tôi trả lời“con không muốn học với người này”“Tại sao? con chính là người nói với ta để cho Thanh kèm con học tập, giờ con dỡ chứng ah?” – ông chủ nói làm tôi cũng bất ngờ …. uhm… lúc trước khác giờ thì khác rồi“Giờ con không thích nửa, nhìn mặt không ưa, nên không học được”“Con học lớp 10 rồi, cũng lớn một chút đi chứ, sao có thể ăn nói như vậy được”“con không thích, ba cho người này nghĩ đi”“Trân! Vào chỗ học, con con biết nếu con mất căn bản lớp 10 thì 11 và 12 sẽ học rất khó khăn con biết không? con làm gì thì làm. Ít nhất cũng phải tốt nghiệp hết lớp 12”“Ba ah!”“Nếu con không nghe lời, ta sẽ mời một người cực kì nghiêm khắc để kèm cặp con liên tục, con có muốn như vậy không?”“Thôi được rồi!” – em quay về chỗ cũ sau đó liếc tôi một cái, còn tim tôi thì đập loạn xạ, không biết chuyện gì sẽ xảy ra với tôi đây, nếu em ghét tôi như vậy, em có thể nói ra tôi không phải la con trai, để ông chủ có thể đuổi việc tôi thôi mà. Việc đó với em đâu có gì gọi là khó.Tôi kèm cho em học mà cảm thấy khá nặng nề, nhiều khi nghĩ làm việc lao động tay chân không mệt mỏi như thế này, yêu em … nhưng tôi cũng cảm thấy một chút an ủi, đ