Old school Swatch Watches
Tiểu Long Nữ bất nữ

Tiểu Long Nữ bất nữ

Tác giả: Hi Hòa Thanh Linh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327280

Bình chọn: 7.5.00/10/728 lượt.

g đột nhiên nảy lên, co tay co chân, vừa nhìn thoáng qua liền cảm thấy nhỏ bé hơn.

“Tiếu Lang!” Nghe thấy tiếng kêu của thầy thể dục kêu mình, Tiếu Lang nháy mắt nhảy phốc lên, tư thế hệt như con thỏ chạy vụt ra ngoài.

Vương Mân “…”

Ứng Trì “…”

Tiếu Lang nhận lấy thùng nước suối từ tay của thầy thể dục, bắt đầu phát cho mấy đội viên bóng rổ đang ngồi gần đó.

Một đám nam sinh to con ngồi bệt dưới đất, ánh mắt bắt đầu di chuyển theo hạ thân của Tiếu Lang, trên mặt lộ ra nụ cười đáng khinh, mỗi lần Tiếu Lang cầm bình nước nhét vào tay bọn họ thì, lại đột nhiên tỏ vẻ ngượng ngùng xí hổ…

Thầy thể dục nhìn tình cảnh này, cảm thấy rất là kỳ quái : cái đám nam sinh thúi này hôm nay làm sao vậy? Chẳng lẽ là sắp đấu với Trung học huyện Đông (đối thủ trận đấu) nên bị áp lực?

Thầy không biết đầu sỏ gây ra mọi chuyện, chính là cái cặp… chân kia của Tiếu Lang—— cái quần short ngắn chỉ dài tới dầu gối, không che lấp được phần đùi thon cùng đầu gối, bắp chân cùng cổ chân… các bộ phận lộ thiên ra ngoài, liên tiếp dần đi xuống… chân dài một cách tự nhiên, da thịt lại trắng nõn, thực là chọc cho người ta suy nghĩ vu vơ~

Đám nam sinh kia căn bản không hề coi Tiếu Lang như là đồng loại cùng tính với mình.

Đến lượt phát nước cho Vương Mân cùng Ứng Trì, Tiếu Lang mới chợt phát hiện, cái chỗ mình ngồi lúc này thực… rất nhỏ a! Dựa theo hình thể trung bình của mấy tên đội viên bóng rổ, có thể nhét một người vào giữa hai người kia là không có khả năng.

Tiếu Lang phát nước xong rồi, cứng ngắc trở về chỗ ngồi, sau đó kinh ngạc phát hiện, cái khe hở kia vừa đúng lúc có thể nhét mình vào, không những vậy, vẫn còn dư dả không gian cho cậu có thể xoay xoay thắt lưng hay ngọ nguậy đầu.

Tiếu Lang lại tự ti… vì cái gì mình lại bé tới vậy a a a a!!

☆ ☆ ☆

Trận đấu với trung học huyện Đông thi đấu có vẻ miễn cưỡng hết sức, cũng khó trách… Trung học huyện Đông nổi danh là chơi bóng nhanh còn gì.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, Hoa Hải vẫn là bị đối phương làm cho rối loạn cước bộ.

Hiệp thứ hai, Vương Mân được thay thế ra sân.

Vương Mân có một ưu điểm mà tất cả mọi người đều phải giơ tay khen ngợi, đó là sức mạnh có thể ổn định được lòng người——bất luận là ở trong đội ngũ nào, Vương Mân đều có thể khiến đội ngũ ấy dần dần đi theo bước chân của cậu mà chơi bóng.

Một người có tài năng như thế trong một đội bóng là rất khó kiếm được, không phải là đội trưởng, cũng không phải là át chủ bài, sẽ không thông qua chỉ lệnh hoặc là ghi điểm để cổ vũ tinh thần của mọi người.

Nhưng, chỉ cần cùng người như vậy chơi bóng, bạn liền có thể trông thấy được, mỗi một động tác, mỗi một biểu tình, ánh mắt của người đó, đều là thoải mái đến vậy, bình tĩnh lại ung dung đến vậy… Bạn sẽ chậm rãi cảm nhận được một điều, kỳ thật thắng hay thua cũng không là vấn đề, chỉ cần vui vẻ hưởng thụ quá trình chơi bóng, đó mới là điều quan trọng nhất.

Một khi mọi người đạt được loại tâm tình thoải mái này, lập tức sẽ khiến bọn họ có thể hợp tác khăng khít hơn bao giờ hết trên sân bóng—— không hề có nóng nảy một khi lòng người dao động, không có cảm giác lòng như lửa đốt khi phạm phái sai lầm, càng sẽ không cần phải mạo hiểm đơn độc một mình.

Ngay khi nửa trận đầu sắp kết thúc thì, điểm số chênh lệch giữa Hoa Hải cùng trung học huyện Đông chậm rãi cân bằng, hiệp thứ ba bắt đầu, thầy huấn luyện liền thay đổi Ứng Trì vào sân, dưới sự phối hợp của Vương Mân cùng Ứng Trì, Hoa Hải bắt đầu ghi điểm liên tục.

Hiệp thứ ba kết thúc, Hoa Hải vượt lên dẫn trước.

Tiếu Lang kích động, hò hét om sòm ủng hộ đội trường mình. Hiện tại chẳng phải lúc phân biệt cái gì C1 hay C5, mỗi một cầu thủ đều là đại biểu cho trường học của mình, đều là phe mình!!

Nhất là Ứng Trì, người này riêng trong hiệp ba, một mình ghi được 17 điểm!

Đợi đến lúc Ứng Trì lui về ghế nghỉ ngơi, Tiếu Lang liền đưa khăn mặt dâng nước suối, ân cần đến bất ngờ, hoàn toàn tương phản với thái độ coi thường hết sức hồi đầu.

Vương Mân ngồi trên ghế nghỉ, thở dốc không ngừng, Ứng Trì chơi bóng rất mạnh mẽ, thế công quá mức dữ dội, khiến Vương Mân có phần cố hết sức để phối hợp.

Tiếu Lang chạy sang giúp Vương Mân xoa bóp bả vai, Vương Mân khom người xuống, dùng tay đấm đấm lên bắp chân của mình, Tiếu Lang hỏi “Chân anh có hơi run, bị vọp bẻ sao?”

Vương Mân nói “Chạy có hơi quá độ.”

Tiếu Lang “Để em giúp anh xoa bóp.”

Vương Mân vội vàng nói “Không sao, tự anh làm được rồi.”

Tiếu Lang không thèm để ý Vương Mân ngăn cản, vòng qua ghế đến trước mặt Vương Mân, quỳ gối một chân, nâng lấy chân Vương Mân, nhẹ nhàng đấm đấm.

Tư thế này thực sự là rất ái muội, cho nên khiến sở hữu đội viên đội bóng Hoa Hải đều hướng mắt dòm qua bên này, thậm chí hấp dẫn luôn ánh mắt của vài người ngồi gần đó.

Ngồi gần cả hai người nhất là Ứng Trì, giờ phút này đã muốn hoàn toàn trợn mắt há hốc mồm.

Tiếu Lang cùng Vương Mân đều hồn nhiên chả biết chút gì, chuẩn một bộ chủ nhân và sủng vật, hết sức hài hòa.

Tiếu Lang dần dần hạ người ngồi xuống, kề sát chân của Vương Mân, nhẹ nhàng dùng tay kéo ra dây giày có hơi lỏng lẻo, hết sức