Insane
Tịch Mịch Không Đình Xuân Dục Vãn

Tịch Mịch Không Đình Xuân Dục Vãn

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325942

Bình chọn: 7.00/10/594 lượt.

Tần dẫn vào phòng mới đáp: “Con vẹt không biết nói cũng hay.” lại khe khẽ thở dài: “Muội muội chưa nghe qua sao… ‘Hàm tình dục thuyết cung trung sự, anh vũ tiền đầu bất cảm ngôn’ (Những ẩn tình trong cung cấm cũng không dám nói trước mặt con vẹt). Thơ của cổ nhân cũng viết hết ra rồi.”

“Mấy lời này là muội nói còn được, tỷ tỷ được sủng ái bao nhiêu, vì sao còn nói như vậy.” Đoan Tần tiếp lời.

“Muội muội chẳng lẽ không biết, Hoàng thượng đối đãi với tỷ như vậy cũng chỉ là niệm tình cũ mà thôi, nói đến sủng ái thì…” Tiếng thở dài này của nàng dường như kéo dài mãi không dứt. Trong lòng Đoan Tần vốn đang có sẵn tâm sự, hiện tại càng thấy chua xót, hai mắt đỏ ửng sắp rơi lệ, Đoan Tần cố gắng cười cười: “Chúng ta đừng nói chuyện này nữa. Chuyện hôm qua ở cung Càn Thanh đó, không biết tỷ tỷ đã biết chưa?”

Huệ Tần đáp: “Làm sao có thể chưa biết chứ! Vừa mới sáng sớm, cả lục cung ai ai cũng tường tận cả rồi.”

Bên môi Đoan Tần khẽ hiện một nụ cười mỉm, chỉ sang hướng đông: “Lần này chỉ e vị chủ nhân kia đã tính toán sai lầm rồi. ‘Hay đi cạnh bờ sông, sao có thể không ướt giày’. Theo muội thì tính tình vị đó cũng quá nôn nóng, Vạn Tuế Gia chỉ hơi hơi coi trọng cung nữ kia một chút, người ta liền lo mưu tính kế ngay rồi.”

Huệ Tần nói: “Cũng không thể nói người ta nôn nóng được, chỉ là đề phòng trước mà thôi. Ai dè Vạn Tuế Gia lại ung dung thản nhiên như vậy, lần này ngược lại khiến người ta chán chường đến nản lòng.”

CHươNG 6: “TâM” THàNH TRO BụI* (2)

“Vạn Tuế Gia chưa chắc đã coi trọng cung nữ nọ, nếu không thì đã ban thánh chỉ từ lâu rồi. Vạn Tuế Gia giận cái vị kia, dám tính kế với người hầu hạ ngự tiền, cho nên mới rung cây doạ khỉ, rồi mới bất ngờ xử lí như vậy.”

Nghe Đoan Tần nói hết, Huệ Tần chỉ cười cười: “Muội muội nói rất đúng.”

Đoan Tần bỗng có ý nghĩ độc ác: “Chẳng biết cái vị kia lúc này có phải đang ở trong phòng nằm khóc lóc hay không. Mấy ngày nay Đồng Quý Phi không được khoẻ, việc trong lục cung đều giao cho người ta hết, đến hôm nay làm loạn lên thế này… Chúng ta đi Vĩnh Hoà cung đi.”

Huệ Tần liền gọi cung nữ bên người – Thừa Hương: “Cầm áo choàng của ta tới đây.”

Thừa Hương đáp: “Chủ nhân quên rồi sao, Phương thái y đã dặn dò rất kĩ là, chủ nhân uống thuốc xong không thể ra ngoài gặp gió được.” Huệ Tần liền mắng: “Ngươi cứ nhớ mấy việc nhỏ nhặt đó làm gì? Ta chỉ cùng Đoan Tần đi đến Vĩnh Hoà cung một chuyến, sao có thể trúng gió được.”

Đoan Tần vội đáp: “Tỷ mắng nó làm gì, nó một lòng trung thành lo lắng cho tỷ mà, tỷ tỷ đã không thể ra gió, mà trận mưa này đúng là có gió lạnh thật, vậy để một mình muội đi xem náo nhiệt thôi.”

Nàng đứng dậy cáo từ, Huệ Tần tự mình tiễn tới đầu hiên rồi mới quay về phòng. Thừa Hương dâng trà lên cho nàng, Huệ Tần cười mỉm bảo: “Ngươi thật là thông minh.” Thừa Hương cũng cười: “Theo chủ nhân lâu như vậy, lẽ nào chuyện nhỏ như thế cũng cần chủ nhân dặn trước hay sao?”

Huệ Tần cầm nắp tách trà, chầm chậm gạt lá trà trong tách sang một bên rồi nói: “Nàng ta muốn đi xem náo nhiệt thì cứ để nàng ấy đi xem. Có ai không biết sau lưng An Tần là Đồng Quý Phi cơ chứ! Vị Đồng Quý Phi kia rồi cũng sẽ có ngày lên làm Hoàng hậu, ở trong cung này cũng không thể không lưu lại một đường lui.” Ngừng một lát nói tiếp: “Ngươi đi mở cái rương trong phòng kia của ta, lấy cao trân châu và hai cái trâm cài đầu ra, đem tới chỗ Lâm Lang, đừng kinh động người khác.”

Thừa Hương đang muốn nói lại thôi, Huệ Tần nói tiếp: “Ta biết ngươi muốn khuyên ta, chúng ta không cần phải đi bợ đỡ nịnh hót thế làm gì, còn khiến người ta khinh thường. Nhưng mà xảy ra việc như vậy, nói thế nào thì ta và nó cũng là thân tỷ muội, việc giúp người khi gặp nạn này đảm bảo sẽ khiến nó cảm động vô cùng, những việc hợp tình hợp lý như thế chúng ta không thể không làm… Sau này chỉ sợ là đối thủ lớn của chúng ta.”

Thừa Hương thắc mắc: “Nhưng nô tì vẫn không hiểu, sáng ra không phải nghe bẩm báo lại là, tối qua để nàng về phòng, Hoàng thượng nói không cần tạ ơn, đến gặp cũng chẳng gặp nữa.”

Huệ Tần đặt chiếc tách trà xuống: “Tính tình Vạn Tuế Gia của chúng ta, càng là người mình coi trọng thì càng tỏ vẻ lạnh nhạt hờ hững trên mặt. Nếu như ngược lại, người gọi vào tạ ơn thì mới như Đoan Tần kia nói, là tức giận với cái vị chủ nhân Vĩnh Hoà cung kia dám tính kế người hầu hạ ngự tiền, cho nên mới rung cây doạ khỉ. Thế nhưng người không truyền vào, thái độ lạnh nhạt, hỏi cũng chẳng hỏi lấy một câu… Đã như thế thì ngươi không thể không thay ta đi thăm Lâm Lang một chuyến rồi.”

Lúc này Thừa Hương mới nở nụ cười: “Nô tì hiểu rồi.”

Huệ Tần thở dài: “Ngàn tính vạn tính cũng không lường tới ngày hôm nay, vốn tưởng rằng nó sẽ bị đày đến Tân Giả Khố, cả đời không ngẳng mặt lên được, không ngờ nó lại có bản lĩnh quay về được ngự tiền, chỉ sợ việc chúng ta tưởng là thông minh lại hoá ra ngu xuẩn mất rồi.”

CHươNG 6: “TâM” THàNH TRO BụI* (3)

Thừa Hương nói: “Chủ nhân yên tâm, nàng ta có thế nào cũng không thể vượt qua địa vị của chủ nhân được.”

Huệ Tần lại cầm tách trà lên, nhưng thất thần một lúc mới nói: “Đế