
ại. Nếu Hạ di nương không nhắc tới, sợ là đến bây ta vẫn không biết gì.”
“Đúng vậy, tin tức của muội muội thật đúng là nhanh nhẹn, đừng nói tới Uyển Thanh không biết gì, ngay cả một đương gia chủ mẫu như ta cũng không biết, thật đúng là thất trách!”
Lộ Vương nghe nói nhíu mày một cái, trong lòng Hạ trắc phi kêu một tiếng không tốt, vội vàng nói: “Bởi vì Yên Nhiên cùng Yên Ngọc từng là người trong viện thiếp, có quan hệ rất tốt với đại nha đầu Yên Linh bên cạnh thiếp, lần này báo cho thiếp.”
Thấy Hạ trắc phi nói như vậy, sắc mặt Lộ Vương mới thả lỏng, tại sao mình có thể hoài nghi Hạ nhi đây, mới định mở miệng, Lộ Vương phi liền nói: “Được rồi, muội muội cũng đừng khẩn trương, tỷ tỷ không có ý gì khác. Muội muội vội vã thanh minh như thế, nếu không biết tâm tính muội muội đơn thuần chỉ sợ sẽ làm cho người khác hiểu lầm muội muội ‘giấu đầu lòi đuôi’, chẳng qua. . .”
“Chẳng qua cái gì?” Lộ Vương nhíu mày một cái, nhưng cũng không thể ở trong ngày gặp con dâu mới lại không cho Vương phi mặt mũi. Không thể làm gì khác hơn là gắng nuốt lời sắp thốt ra vào lòng ‘Ngươi chỉ biết gây xích mích’.
Trong mắt Lộ Vương phi lóe lên một tia ghen ghét: “Không có gì, chỉ là muội muội dù sao cũng là trắc phi của Vương gia, lại đem tỳ nữ trong viện mình đưa tới chỗ Khang nhi thì lại có chút không hay cho lắm, đuổi ra ngoài cũng tốt, sau này đỡ phải xảy ra chuyện, muội muội cũng không tránh khỏi liên quan.”
Lộ Vương cũng gật đầu, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Hạ trắc phi, đau lòng nói: “Vương phi nói có lý, sau này cũng không thể làm những chuyện không có đầu óc như vậy, biết không?”
Hạ trắc phi gật đầu: “dạ, dạ, là thiếp không tốt, thiếp không hiểu chuyện. . . Thiếp không suy nghĩ nhiều, thiếp chỉ muốn thêm thân thiết với thế tử phi. . .”
“Được rồi, được rồi, gia biết nàng có ý tốt là được.” Lộ Vương cười nói, nói xong lại khoát tay áo: “Giải tán đi, Khang nhi và Uyển Thanh mới từ trong cung quay về, chắc sẽ rất mệt mỏi. Về phần những người khác gặp sau cũng không muộn, xuống dưới nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Chương 54
“Vương gia, thiếp sợ là thế tử phi không thích thiếp rồi, bây giờ nên làm thế nào cho tốt đây? Nếu không thiếp lại đi nhận lỗi lần nữa vậy?” Hạ trắc phi ngồi trên đùi Lộ Vương, ánh mắt ưu sầu càng khiến Lộ Vương thêm yêu thương. Lộ Vương không nhịn được trả lời nàng: “Hạ nhi, không cần suy nghĩ nhiều, ta thấy Uyển Thanh cũng là mội người hiểu lí lẽ, tự nhiên sẽ không oán trách nàng đâu, huống hồ nàng chỉ là bị tiện tỳ kia lừa gạt.”
Ôi, Hạ trắc phi sâu kín thở dài, vẻ mặt cùng ánh mắt bi thương cứ như thể đang thương hại cho muôn dân trăm họ! Sợ rằng đã thật sự nghĩ mình là Bồ tát phổ độ chúng sinh đây.
“Thiếp nghe nói Yên Ngọc đang sống tốt lành lại bị đánh chết, mà Yên Nhiên cũng bị đánh mất nửa cái mạng, sợ sau khi đến thôn trang rồi cũng không thể chịu được mấy ngày. Thiếp biết thiếp không nên ra vẻ buồn khổ như vậy, chỉ là Phật nói chúng sinh bình đẳng, con kiến hôi cũng là một mạng sống, huống là người đây? Mặc dù là tỳ nữ nhưng cũng là có cha mẹ, từ lúc thiếp sinh ra Vi Nhi, liền hiểu rõ được tấm lòng yêu thương nữ nhi của mẫu thân. Các nàng cũng là có cha mẹ, lại vừa là gia đình nô bộc sống trong Vương phủ của chúng ta. Vương gia, thiếp có một yêu cầu quá đáng, mong Vương gia có thể đáp ứng, thiếp cảm kích vô cùng.”
Vẻ mặt Lộ vương thương yêu, ôm chặt Hạ trắc phi: ” Hạ Nhi ngoan, nàng nói đi, chỉ cần có thể làm được, bản vương nhất định sẽ thực hiện cho nàng.”
Trên mặt Hạ trắc phi hiện ra vẻ vui mừng: “Vương gia, người tất nhiên là có thể làm được, chính là thiếp muốn tặng bạc cho cha mẹ của Yên Nhiên và Yên Ngọc, không cần phải lấy tiền trong phủ ra, thiếp thế nhưng có tiền riêng.” Nói xong còn nhìn Lộ Vương nở một nụ cười đẹp đẽ.
Lộ Vương thấy vậy, tất nhiên là mang vẻ mặt tràn đầy tình cảm nhìn nàng: “Chút chuyện nhỏ này, lát nữa bản vương sẽ phân phó.”
” Vương gia, thiếp có thể hay không ”
“Có thể làm cái gì?”
“Thiếp có thể đến chùa Từ An một chuyến hay không, mời sư phụ làm phép siêu độ cho hai tỳ nữ ấy, mong các nàng có thể sớm này đến thế giới cực lạc, thuận tiện cầu phúc cho thế tử, dù sao trên người thế tử có sát khí quá nặng, sợ đến lúc đó sẽ ảnh hưởng tuổi thọ.” Nói đến đây, Hạ trắc phi hoảng sợ che miệng, vội vã giãy dụa muốn thoát ra khỏi lòng Lộ Vương, quỳ trên mặt đất: “Không, không, không, Vương gia, thiếp không có ý nguyền rủa thế tử, Vương gia, thiếp chỉ muốn….Vương gia, thiếp đáng chết.”
Lộ vương nâng Hạ trắc phi dậy: “Sau này không được nói những lời như vậy nữa, đương nhiên bản vương biết nàng không có ác ý, nhưng đừng để người khác nghe được lời này.”
Hạ trắc phi gật đầu, Lộ Vương giúp nàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, Hạ trắc phi ghé vào trong lòng Lộ Vương thì thào: “‘Quân như bàn thạch, thiếp như bồ vi (Ý là chàng thì cứng rắn, thiếp thì mềm mại). ‘Bồ vi nhân như tơ, bàn thạch vô dời đi’. Vương gia, thiếp rất mong có kiếp sau, thiếp có thể sẽ gặp được Vương gia, chúng ta ở trong một thôn nhỏ trên núi. Vương gia đánh cá, thiếp ở nhà dệt vải, Vi Nhi vẫn là con củ