Thứ nữ vợ kế

Thứ nữ vợ kế

Tác giả: Uyển Tiểu Uyển

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325294

Bình chọn: 9.5.00/10/529 lượt.

“Gia kẻ chân mày cho nương tử?”

Lưu Uyển Thanh đỏ mặt gật đầu.

“Mười dặm Bình hồ sương đầy trời, tấc tấc tóc đen sầu thì giờ, đối nguyệt hình đan vong tương kiến, chích tiện uyên ương không tiện tiên’. Ngày ngày, hai người đều có thể nâng khay ngang mày (vợ chồng tôn trọng lẫn nhau) như vậy, có thể được sao? Lúc này, trong lòng Lưu Uyển Thanh ngoại trừ ngượng ngùng cùng ngọt ngào ra còn có thêm một chút sợ hãi, nhập xa dễ, nhập kiệm nan*….Nàng có thể mở rộng trái tim ra sao? Nhưng….sau đó thì sao? Sau đó nữ nhân của chàng sẽ càng ngày càng nhiều, khi đó nàng nên đối mặt như thế nào đây?

*Nguyên văn: Do kiệm nhập xa dịch, do xa nhập kiệm nan. Câu trên xuất phát từ quyển “Tư Trị thông sử học, học giả thừa tướng thời Tống. Ý muốn nói từ cuộc sống tiết kiệm, giản dị chuyển sang cuộc sống xa hoa giàu có thì tương đối dễ dàng đơn giản, nhưng đã cuộc sống xa hoa giàu có rồi mà chuyển về cuộc sống tiết kiệm thì khá khó khăn.

Chương 53

Lộ Vương phi nghe Thôi ma ma hồi báo xong, khóe miệng hơi nhếch lên: “Tiểu tiện nhân kia cũng vọng tưởng muốn tặng người cho Khang nhi? Hừ, cũng không nhìn lại ánh mắt của nàng ta, hai kẻ dáng vẻ tiện tỳ, thật sự cho rằng người nào Khang nhi đều nhìn thấy thuận mắt sao, chẳng khác nào ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo.”

Lập tức để ly trà trong tay xuống: “Hừ, chuẩn bị một chút, chờ Khang nhi cùng Lưu Uyển Thanh từ trong cung trở về, sợ là có chuyện hay để xem rồi. Ta muốn xem lúc này Vương gia xử lý thế nào.”

Thôi ma ma nghi ngờ nhíu nhíu mày: “Chủ tử, trắc phi sẽ không tại đây mở miệng vọng tưởng chất vấn thế tử phi chứ chứ?”

“Nàng lúc nào thì có đầu óc đó! Vương gia chính là thích bộ dạng của nàng ta, nhưng Lưu Uyển Thanh thật khiến ta phải nhìn với ánh mắt khác.” Kẻ địch kẻ địch đương nhiên là bằng hữu, lúc này Lộ Vương phi bắt đầu có chút ấn tượng tốt với Lưu Uyển Thanh. Nếu như Lưu Uyển Thanh biết, chắc chắn phải đi cảm tạ trắc phi đấy.

Đây là lần thứ hai Lưu Uyển Thanh tiến cung, đã không còn bộ dáng câu nệ như trước, rất khéo léo đi theo phía sau Lục Khang. Lục Khang cũng rất thân thiết chiếu cố nàng, cố ý bước đi chậm lại.

Bên ngoài ngự thư phòng, Đại tổng quản Hình công công bên người hoàng đế đã chờ sẵn, xa xa thấy Lục Khang cùng Lưu Uyển Thanh đi tới liền vội vàng bước lên hành lễ: “Lão nô tham kiến thế tử gia, thế tử phi, vạn tuế gia đang đợi ở bên trong, thỉnh đi theo lão nô.”

Lưu Uyển Thanh cũng rất là lễ phép gật đầu với Hình công công, liền đi theo Lục Khang đi vào.

Hoàng đế hé mắt, nhìn Lục Khang cùng Lưu Uyển Thanh, nâng tay lên: “Đều đứng lên đi, nhà Khang nhi nhanh ngẩng đầu để trẫm nhìn một chút.”

“Ừm, tốt, là một phong thái đoan trang.”

Lại nói vài câu, hoàng đế liền nói lúc nào thì sang Đông Cung gặp mặt hoàng hậu đi.

Lúc này hoàng hậu thế nhưng cũng không còn làm khó Lưu Uyển Thanh nữa, hết sức người từ ái lôi kéo tay nàng nói chuyện phiếm.

“Làm tân nương tử liền khác xưa hẳn, sắc mặt so với lúc trước tốt hơn nhiều.”

“Cảm tạ Hoàng hậu nương nương khen, Uyển Thanh không dám nhận.”

“Có cái gì mà không dám nhận, hôm nay ngươi đã là cháu dâu của bổn cung mà, sau này nếu Khang nhi đối xử không tốt với ngươi, cứ tới nói cho Bổn cung. Bổn cung sẽ làm chủ cho ngươi.” Lại vỗ về tay nàng nói: “Con nối dòng của Khang nhi không nhiều lắm, ngươi vào cửa nên phải làm chuyện nên làm của thế tử phi, giúp Khang nhi nối dõi tông đường, hiểu rồi chứ.”

Hoàng hậu ý ở ngoài lời, tất nhiên Lưu Uyển Thanh hiểu rõ, trong lòng có chút khổ sở, mới ngày thứ hai sau đại hôn đã muốn an bài thông phòng thị thiếp sao?

Ngay lúc hoàng hậu lại muốn mở miệng, LụcKhang thản nhiên nói: “Đa tạ hoàng hậu quan tâm.”

Hoàng hậu há miệng hở dốc, lại nhớ đến việc hoàng thượng đánh lên chỗ bà Từ sau ngày Lưu Uyển Thanh tiến cung đến bây giờ cũng không đến Đông cung của bà, chỉ có thể đè bất mãn trong lòng xuống, tiếp tục diễn vai một trưởng bối hiền hòa, cuối cùng lại ban thưởng một đôi thuốc bổ, và hai tráp trang sức nội cung.

Ra cửa cung, Lưu Uyển Thanh mới thở phào nhẹ nhõm. Lục Khang đưa hai hộp đồ trang sức trực tiếp phân phó Tiểu Mễ Tử nhận lấy, cũng không để nàng động vào một chút. Thấy vậy trong lòng Lưu Uyển Thanh khẽ hoảng sợ, lẽ nào hoàng hậu còn có thể động tay động chân vào trong đồ trang sức hay sao?

Tất nhiên Lục Khang cũng chú ý tới sự kinh ngạc của nàng, vỗ đầu nàng nói: “Tốt rồi, nương tử của gia không cần sợ đến mức đó, chắc hoàng hậu sẽ không làm trắng trợn như thế, nhưng có một số việc vẫn cứ nên đề phòng.”

Trở lại Lộ Vương phủ đã qua hơn nửa giờ Tỵ, Lưu Uyển Thanh vội vàng chải chuốt một phen sau đó liền đến đại sảnh.

Lộ Vương gia, Lộ Vương phi cùng một nữ tử mặc trang phục như Tiểu Long Nữ không nhiễm khói lửa nhân gian đã chờ ở đại sảnh.

Trong đầu Lưu Uyển Thanh hồi tưởng lời dạy của các ma ma quản giáo , rất cẩn thận dâng trà cho Lộ Vương gia, Lộ Vương phi.

“Con dâu xin kính trà cho cha chồng.”

Lộ Vương gia hài lòng gật đầu, tiếp nhận ly trà, nha đầu sau lưng ông rất nhanh nhẹn đưa qua một bao tiền lì xì, Lưu Uyển Thanh cung kính nâng hai tay ti


The Soda Pop