Old school Swatch Watches
Thủ Lĩnh, Tôi Yêu Em!!!

Thủ Lĩnh, Tôi Yêu Em!!!

Tác giả: RiRi1612

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323721

Bình chọn: 10.00/10/372 lượt.

y cô xuống không chừng. Cô chưa muốn cuộc đời mình lại kết thúc ngắn ngủi vậy.

Lúc nãy, Toru vừa định bước vào phòng cô thì bất chợt nghe được cuộc nói chuyện. Tuy có hơi nghi ngờ nhưng hắn vẫn quyết định đưa cô đi khỏi đó, nào ngờ hắn lại đoán đúng.

Một lúc sau, hàng loạt những chiếc xe khác ù ù tiến đến. Cô khẽ mỉm cười, đối với cô những chiếc xe kia rất quen thuộc. Kiyoshi cùng Takagi bước xuống xe, Toru thấy thế liền bật cười, hắn kiềm cô chặt hơn.

– Tới rồi à, em trai.

Nghe hắn nói vậy, anh nhíu mày lại. Hắn đang nói em trai sao. Ai là em trai hắn cơ chứ.

– Em trai gì cơ? – Anh hỏi lại.

– Ô, thế chưa ai nói cho em biết sao, em trai của tôi.

– Sao cơ?

Anh quay sang nhìn Takagi đang đứng, ánh mắt như muốn hỏi cậu chuyện này là sao. Takagi dường như hiểu ra được liền giải thích cho anh hiểu toàn bộ sự việc rằng vì sao hắn lại gọi anh là em trai.

– Giờ thì hiểu chưa? – Hắn nói.

– Hừm. Thật không ngờ tôi có anh trai đấy!

– Phải.

– Nhưng mà…tôi lại không thích người anh này chút nào.

– Chứ mày tưởng tao thích mày à?

Thái độ của Toru xoay chuyển đến chóng mặt. Hắn phẫn nộ nhìn anh. Đối với hắn, đáng nhẽ người như Kiyoshi không nên là anh em song sinh với hắn. Vì anh mà hắn đã bị vất cho cô nhi viện. Vì anh mà từ nhỏ hắn đã không nhận được sự yêu thương từ gia đình. Nỗi hận ấy, chỉ có trời mới hiểu cho hắn.

– Anh thả cô ấy ra, có gì từ từ nói.

– Im đi. Còn nói là tao buông tay.

– Này Toru, thả ra đi, cô ấy không có lỗi.

– Mày yêu nó đến thế à? Có giỏi thì đến cứu nó đi.

Rồi hắn bỗng thả tay ra, cả người cô bật ngả ra sau. Trong một phút hoảng loạng, cô đã bám vào được vách núi ấy, người cô không ngừng đung đưa trong không trung.

– Ái chà, cũng nhanh nhẹn đấy chứ!

Hắn dùng gót chân giẫm mạnh lên bàn tay cô khiến cô khóc không ra nước mắt.

– Anh đang làm gì vậy? – Kiyoshi đi vội tới nhưng hắn lại rút súng bắn vào chân anh, anh liền khụy người xuống, máu từ chân anh chảy không ngừng.

– Mày cứ bước đến đây đi, tao phế luôn hai chân mày.

Kiyoshi phẫn nộ nhìn hắn, anh cũng rút súng ra chĩa thẳng mặt hắn.

– Có giỏi thì bắn đi. Nhưng trước đó, có lẽ có người chết trước tao đấy.

Hắn nhìn xuống cô, ra sức giẫm mạnh hơn. Cảm giác từng đốt xương tay như đang vỡ vụn ra, nước mắt cô chảy xuống. Bàn tay cô lúc này đã không còn sức để bám nữa.

– Dừng lại. Giờ anh muốn gì, nói đi.

– Là mày nói đấy nhé! Đánh nó cho tao.

Khoản 5 tên cao to tiến đến với những cây gậy sắc dài liên tục đánh vào người anh. Takagi và những người khác định xông lên nhưng anh lại không cho. Chúng đánh anh không chảy máu nhưng lại lưu lại những vết bầm tím. Có một tên tàn nhẫn đạp mạnh vào chân lúc nãy vừa bị đạn bắn vào, tiếng xương gãy nghe răn rắc đến đáng sợ.

– Dừng lại. – Cô hét lên.

– Đánh nó mạnh lên. – Hắn khoái chí cười nhìn cô.

Những tên đàn em nghe vậy càng ra tay mạnh hơn. Một tên đánh mạnh vào bụng khiến anh ho dữ dội. Còn một tên do đánh hăng quá nên đã đánh vào sau đầu anh, máu cứ thế chảy dàu xuống mặt.

– Dừng. Thằng kia, tao có bảo mày đánh nó chảy máu không?

Sau lời nói của Toru, chỉ vang lên một tiếng súng và cả thân hình của tên đàn em đổ gục xuống nền đất lạnh ngắt. Kiyoshi gượng người ngồi dậy, liếc mắt về phía Takagi. Takagi như hiểu được liền rút súng bắn hạ mấy tên đàn em của hắn. Mặt hắn tối sầm lại, liền chĩa súng vào người anh.

– Khốn khiếp, anh hại anh ấy đủ rồi. Giờ đi chết đi.

Cô cố gắng chồm người dậy, nắm chân hắn mà kéo xuống. Hắn rơi xuống dưới nhưng lại nhanh tay chộp được một cành cây.

– Kiyoshi…

Người cô bây giờ chẳng còn chút sức lực nào, tay cô đang trượt dần ra khỏi vách núi. Lúc sắp rơi thì có một bàn tay chộp lấy và kéo cô lên. Anh ôm chặt cô vào lòng, từ dưới núi, Toru bắn ra viên đạn cuối cùng. Viên đạn cắm thẳng vào tấm lưng đang ôm chặt cô, máu phụt ra ướt đẫm.

– Takagi, ra tay đi.

Cô hét lên. Takagi chạy đến vách núi, rút súng và bắn về phía hắn. Cơ thể hắn đang treo trên cành cây chợt rơi xuống phía dưới. Những góc đá nhọn hoắc đâm xuyên qua lồng ngực hắn, máu chảy ra và hòa quyện với từ đợt sóng đang ập tới. Một cái chết bi thảm.

– Kiyoshi, anh tỉnh dậy cho em.

Cô tát vào mặt anh hai cái rõ đau nhưng anh vẫn cứ nằm im như thế. Vậy đây là kết cục của cô và anh sao. Không thể thế được. Cô với anh vừa chỉ mới gặp lại sao lại xảy ra những chuyện như thế này chứ.

– Anh tỉnh lại cho em…em không cho anh chết…Takagi, cậu đứng đó làm gì, gọi cấp cứu..

————

Phòng cấp cứu vẫn đang sáng đèn. Yori ngồi trên ghế, nước mắt vẫn không ngừng chảy. Bàn tay cô lúc nãy bị Toru giẫm mạnh như thế nên các đốt xương đã bị gãy, nhưng đã được bác sĩ kẹp cố định lại. Tuy nhiên, cô không quan tâm đến bàn tay cô như thế nào, cô chỉ quan tâm đến người đang nằm trong phòng cấp cứu kia. Haruko ngồi bên cạnh nắm lấy tay cô mà an ủi.

“Cạch”

Phòng cấp cứu mở ra, một người y tá vội vàng chạy ra hỏi:

– Ở đây có ai cùng nhóm máu với bệnh nhân không?

– Tôi.

– Tôi.

Haruko và Takagi cùng lúc lên tiếng. Cô ngạc nhiên nhìn hai người họ, rồi mắt lại rưng rưng thầm cảm ơn hai người bạn tốt. Thật ra,