80s toys - Atari. I still have
Thủ Hộ Thiên Sứ – U Nhã

Thủ Hộ Thiên Sứ – U Nhã

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324225

Bình chọn: 8.5.00/10/422 lượt.

Long Thiếu Hạo chẳng những ép nó vào đường cùng, cũng đã hủy đi toàn bộ sự nghiệp của nó rồi, cậu ta còn tuyên bố, chỉ cần còn Tập đoàn Đằng Long, ngành giải trí từ nay về sau Tử Uyển vĩnh viễn không thể bước chân vào.” Long Thiếu Hạo tỏ rõ điều này chính là muốn đuổi cùng giết tận Tử Uyển. Phải biết rằng Tập đoàn Đằng Long đều có chi nhánh rải rác ở các nơi trên khắp thế giới, có thể tưởng tượng bất kỳ doanh nghiệp ở địa phương nào đều có liên quan đến Tập đoàn Đằng Long, hơn nữa chỉ cần nơi nào có người là nơi đó sẽ có Tập đoàn Đằng Long. Long Thiếu Hạo thể hiện rõ vậy chính là muốn dồn ép Tử Uyển ra khỏi xã hội thượng lưu, hơn nữa hiện tại trên các báo chí khắp nơi đều đăng tải đầy những tin ân oán giữa Tập đoàn Đằng Long với Tử Uyển, thử hỏi có có người nào có chút danh tiếng, tài sản còn dám mạo hiểm làm đối đầu với Tập đoàn Đằng Long, liều mình lấy Tử Uyển làm vợ? Long Thiếu Hạo không khỏi chặt đứt sự nghiệp của Tử Uyển, còn chặt đứt luôn hôn nhân của cô, lần này quả thực so với việc giết chết Tử Uyển còn độc ác hơn nhiều. Long Thiếu Hạo thật muốn hủy diệt cô ta sao!

Nghê Liệt trước nay đều vô cùng yêu thương Tử Uyển, không nỡ để cô bị la mắng, nghĩ muốn thay cô cầu xin ba, nhưng lại bị ba nổi giận mắng, “Cậu câm miệng, Tử Uyển là em gái của cậu, Luyến Luyến cũng là em gái của cậu, vì sao cậu không vì Luyến Luyến mà đau lòng một chút?”

Một câu hoàn toàn làm Nghê Liệt á khẩu, cậu ta biết giờ có nói gì cũng không có tác dụng. Trước giờ ba luôn ray rức, áy náy đối với Nghê Luyến Luyến, mà từ sáu năm trước, sau sự kiện kia, ba càng ngày càng thêm áy náy, ăn năn hơn…, ba luôn canh cánh bên lòng làm sao có thể bù đắp cho Nghê Luyến Luyến, hận không thể đem bầu trời sao hái xuống trao cho cô. Thế nhưng từ lúc đó cho đến nay đều không có cơ hội, lại càng không ngờ đã xảy ra loại sự tình này, ba nổi giận cũng dễ hiểu. Có trách thì chỉ có thể trách cái con bé ngốc nghếch Tử Uyển, đến giờ vẫn không chịu chấp nhận sự thật, sáu năm trước lẽ ra nó nên chấp nhận sự thật, tránh xa Long Thiếu Hạo, bởi vì gã đàn ông kia không phải là người mà bọn họ có thể chọc giận vào. Chẳng lẻ ký ức đau đớn thê thảm vào sáu năm trước lại không dạy cho cô được bài học nào sao?

Nghê Tử Uyển bị cha cấp tốc triệu hồi về nhà, qua điện thoại chỉ nói có việc tìm cô rồi gác máy. Trên đường đi cô lươn thấy thấp thỏm bất an, lòng tựa như nước sôi, lo lắng không yên. Gần đây cô đã gặp quá nhiều xui xẻo, đừng cho cô thêm nhiều chuyện nữa, cô thật sự sắp không chịu nổi rồi. Cô hối hận, cô thật sự rất hối hận. Cô muốn đi gặp anh Thiếu Hạo xin lỗi, thỉnh cầu anh tha thứ cho cô. Ông trời ơi, ngày hôm đó cô thật sự là bị ma ám rồi, cô bị lòng đố kị làm mê muội, cô không ngờ nói ra những lời như vậy, cô chỉ là cho rằng làm thương tổn Nghê Luyến Luyến có thể phát tiết những oán hận nhiều năm qua tích tụ trong lòng, đúng vậy, cô chỉ là trút hết ra, lúc đó cô quả thật hết sức sảng khoái, thế nhưng, cô lại phải trả giá quá đắt. Anh khiến cô mất hết tất cả. Cô sai rồi, cô thật sự biết mình đã sai rồi. Giờ đây, cô cũng không dám hy vọng xa vời có thể có được anh Thiếu Hạo nữa, cô cũng không dám nghĩ lại so đo những chuyện trước kia nữa, hiện tại cô chỉ hy vọng anh Thiếu Hạo có thể lòng từ bi, buông tha cô một con đường sống, cô thề từ nay về sau cũng không dám làm càn nữa.

Vừa bước vào cửa, ánh mắt của bốn người đồng loạt nhìn về phía cô.

“Quỳ xuống.” Một tiếng gầm lên phẫn nộ.

78

Long Thiếu Hạo đang xử lý công việc trong thư phòng, quản gia tiến vào báo có một người đàn ông trung niên tự xưng là Nghê Cẩm Tân xin được gặp mặt, ông ta còn dắt theo một cô gái, chính là nữ diễn viên ngày đó đã bất kính với cô chủ tại bể bơi.

Hai cha con họ đến làm gì chứ? Giờ tới đây xin thứ lỗi không phải là chậm quá rồi sao? Long Thiếu Hạo vốn định không gặp, nhưng lại đột nhiên thay đổi chủ ý, anh bảo quản gia dẫn bọn họ vào phòng khách ngồi chờ.

Long Thiếu Hạo nhấn nút, ba phút sau, một nữ y tá áo trắng gõ cửa bước vào.

“Cô chủ đang ngủ sao?” Anh hỏi.

“Dạ đang ngủ.” Nữ y tá trả lời.

“Tình hình hôm nay của cô chủ như thế nào? Có chỗ nào cảm thấy khó chịu hay không? Có ăn được nhiều hay không? Ốm nghén có nghiêm trọng không? Sáng nay có nôn ọe không? Có tốt hơn hôm qua chút nào không? …”

Nữ y tá dường như cũng đã quen với tính cách hai mặt hoàn toàn bất đồng này của cậu chủ, cô mở ra cuốn sổ nhỏ đọc lên các ghi chép trong ngày: “Chín giờ, cô chủ thức dậy rời khỏi giường, chín giờ rưỡi dùng điểm tâm. Bữa sáng gồm một ly sữa, hai cái bánh bao. Sau đó đi đến phòng chiếu phim xem qua hai cái đĩa, ba giờ uống trà chiều, sau đó bắt đầu bài tập thể dục dành cho sản phụ, tiếp theo…”

“… Trên đây chính là toàn bộ tình hình hoạt động của cô chủ trong ngày hôm nay. Tôi đã báo cáo xong.” Nữ y tá khép lại sổ ghi chép.

Long Thiếu Hạo giơ tay lên, “Cô lui ra trước đi, nhớ đặc biệt chú ý đến tình hình ăn uống và chăm sóc tốt sinh hoạt hàng ngày của cô chủ, bất luận có chuyện gì đều phải báo cáo ngay cho tôi.”

“Dạ, cậu chủ.” Nữ y tá cúi người, cung kính lui ra ngoài. Nhớ ngày