
t mình cô ở lại nhà hết sức nhàm chán, lại không có ai nói chuyện phiếm với cô.
“Cô chủ, đã đến giờ uống thuốc.” Một nữ y tá trẻ tuổi xinh đẹp bưng tới một chén nước và vài viên thuốc. Nghe nói phụ nữ khi mang thay thường nhìn vật hay người xinh đẹp, đến lúc sinh đứa trẻ cũng nhất định xinh đẹp hơn nhiều. Cũng không biết Hạo từ nơi nào tìm được nhiều nữ y tá xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ toàn bộ nữ y tá ở Đài Loan đều xinh đẹp sao chứ? Nhưng mà về phần người giúp việc cũng là người đẹp nha! Không ngờ ở Đài Loan lại thừa thải người đẹp như vậy? Vậy mà sao trước kia cô lại không biết?
Luyến Luyến uống một ngụm nước, nuốt mấy viên thuốc xuống, tiếp đó uống thêm mấy ngụm nước nữa. Cô nghi hoặc hỏi người giúp việc, “Sao bên ngoài lại ồn vậy?” Vừa rồi cô còn tưởng mình nghe lầm, không ngờ thanh âm càng lúc càng lớn, làm cô không muốn để ý cũng không được.
Người giúp việc lập tức đi gọi quản gia, chỉ chốc lát sau, lão quản gia tiến đến báo cáo với cô, bên ngoài có một đoàn làm phim đến, bọn họ muốn mượn sân vườn trong này quay một đoạn phim, quản gia sợ gây trở ngại cô chủ nghỉ ngơi cho nên cự tuyệt bọn họ, nhưng đám người này làm thế nào đuổi cũng đuổi không đi, bọn họ kiên trì muốn gặp chủ nhà.
Luyến Luyến trầm ngâm trong chốc lát, sau đó quyết định, “Quản gia, ông cho bọn họ vào đi, cứ để cho bọn họ quay phim ở bên ngoài, miễn không được đi vào trong này là được rồi, chiêu đãi bọn họ cho tốt.”
“Dạ, cô chủ.” Quản gia đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, bên ngoài truyền đến từng trận cười đùa không dứt bên tai cùng những tiếng trầm trồ ca ngợi, Luyến Luyến đứng lên, đi ra cửa, cũng thật đúng lúc, cô đang buồn chán đến chết đi được, có thể đi nhìn người khác quay phim giết thời gian cũng được.
Mạc Thiếu Phàm, Nghê Tử Uyển, cùng đoàn người được quản gia dẫn dắt đi vào một tòa nhà màu trắng có kiến trúc giống như thành lũy bằng đá, đến gần nhìn nó giống như tòa thành từ xa xưa thời Trung cổ, lại càng thêm xa hoa tráng lệ, là loại người nào mà lắm tiền đến vậy, thật không ngờ một pháo đài cổ kính mà lại dọn chỗ tới Đài Loan? Mạc Thiếu Phàm sợ hãi, kinh ngạc, thán phục không ngớt.
Nghê Tử Uyển và Mạc Thiếu Phàm hai người song song bước tới, phía sau hai người họ, mười thành viên của tổ làm phim đi theo, cô cũng bị tòa nhà cổ kính tráng lệ này chinh phục, chỉ cần là con gái, tin rằng không ai có thể kháng cự lại tòa thành như lâu đài trong chuyện cổ tích này, cô thật sự ao ước có thể đến tham quan phòng ở của nữ chủ nhân tòa thành này. Nghe quản gia nói, tòa thành nguy nga tráng lệ rất có giá trị này là lễ vật kết hôn của chủ nhân ông ta tặng cho cô chủ tương lai. Nhìn bày trí xung quanh, cô có thể cảm nhận được tình yêu sâu đậm của tên đàn ông kia dành cho người vợ sắp cưới của anh ta. Cô thật sự rất hâm mộ cô ta, có được người yêu cô ta sâu sắc như vậy làm chồng sắp cưới, thật là còn gì bằng.
Bất giác đi tới giữa khu nhà cao cấp cao bên ngoài bể bơi, người của tổ làm phim đã ở bên cạnh sắp đặt cảnh quay, chuẩn bị máy quay phim. Nghê Tử Uyển là nữ diễn chính của bộ phim lần này, lát nữa ở bể bơi cô cùng nam diễn viên chính Mạc Thiếu Phàm sẽ có cảnh diễn một màn hôn nhau kịch liệt.
Mọi người chuẩn bị sắp xếp.
“Bắt đầu.” Đạo diễn ra lệnh một tiếng, Mạc Thiếu Phàm cùng Nghê Tử Uyển đã nhập vai vào trong cảnh diễn…
“Tiểu Như, xin em đừng rời bỏ anh, anh không thể không có em.” Mạc Thiếu Phàm ôm cô vội vàng nói. Nghê Tử Uyển liều mạng giãy dụa, “Buông ra, buông tay ra, anh sẽ cưới người con gái khác, vì sao còn dây dưa với tôi?”
“Tiểu Như, em nghe anh giải thích…”
“Tôi không nghe, tôi không nghe.” Nghê Tử Uyển nhắm mắt lại che lổ tai liều ra sức giãy dụa, “Anh là tên lừa đảo…”
Anh ta hôn lên môi cô thật mạnh bạo, không để ý đến sự giãy dụa của cô, thật thắm thiết tham lam hôn ngấu nghiến, hai tay đỡ lấy đầu cô từ từ di chuyển xuống bờ vai của cô vỗ về, đầu lưỡi xâm nhập vào miệng cô tách hai hàm răng của cô lên…
“OK… Cắt.”
Hai người nhanh chóng rời ra, Mạc Thiếu Phàm từ bể bơi đi lên, cúi người xuống kéo Nghê Tử Uyển lên, lập tức có nhân viên nghiệp vụ đưa khăn mặt, thức uống… cho bọn họ.
“Tốt lắm, hai người vất vả rồi, nghỉ ngơi một chút đi, một lát sẽ quay cảnh tiếp theo.” Đạo diễn theo chân bọn họ nói vài câu, lại trở về cùng nhân viên tổ biên kịch thảo luận nội dung cảnh diễn kế tiếp..
“Bên trái, nhẹ một chút, bên phải, bên phải.” Nghê Tử Uyển một mặt nhận sự xoa bóp chăm sóc của cô trợ lý, một mặt uống nước cùng Mạc Thiếu Phàm ngồi đối diện nói chuyện phiếm. “Không biết chủ nhân tòa nhà này là người như thế nào? Những kẻ có tiền ở Đài Loan đại thể tôi đều nhận biết, không có mấy người có thể hào phóng, mạnh tay vung tiền xây cả một tòa thành như vậy tặng cho phụ nữ nha? Hơn nữa đây là thời đại gì, lúc xây dựng nó lại không có tí tin tức nào? Cả một tòa thành tráng lệ như vậy mà không một ai hay biết, thật không thể tưởng tượng nỗi.”
“Thật muốn nhìn qua phòng của chủ nhân, nghe quản gia nói, anh ta hẳn là một người hết sức yêu thương vợ sắp cưới của mình, và cũng rất lãng mạn. Chúng ta cũng nên gặp mặt anh