
ạc ngông cuồng mà tôi thích, cũng là ca khúc rất hợp với phòng khiêu vũ, dùng để nhảy Cha Cha Cha quả là rất hợp.
“Dưới ngọn đèn đêm ở chốn phồn hoa nhộn nhịp
Tiếng nhạc Nguyễn mê người vang lên làm em nhớ anh
Chỉ cần tình yêu trong đêm đông lạnh lẽo
Trái tim đang yêu có thể l chuyện
Muốn nhấm nháp anh muốn nhấm nháp anh
Đến khi nhảy hết điệu Cha Cha Cha
Không biết anh không biết anh
Đi đến lẩm bẩm trăm nhịp
…”
Một cô gái có dáng người nóng bỏng, mặc chiếc váy đỏ (mỹ nữ), đang nhảy theo nhạc, kỹ thuật nhảy của cô ấy có vẻ rất chuyên nghiệp, khó trách mọi người đều ngừng lại, chỉ nhìn cô ấy nhảy.
Ô Tặc cười nói: “Cái bô mới của Trương Tuấn còn chất lượng hơn cái bô cũ, xem ra tìm cô gái nhảy giỏi làm cái bô cũng là ý kiến hay.”(cái bô ý chỉ người tình.)
Xinh Đẹp véo tay anh ấy, hỏi: “Anh có ý gì? Có muốn em giới thiệu cho anh một đứa không?”
Ô Tặc nhìn bạn bè bốn phía, xem có ai thấy mình đang bị mất mặt không, mới thấp giọng cầu xin tha thứ.
Bạn gái Trương Tuấn ở đây, còn Trương Tuấn ở đâu?
Tôi tìm kiếm trong đám người, nhìn thấy cậu đứng trước đám người, cười nhìn bạn gái. Bạn gái cậu nhảy đến bên cạnh, đột nhiên kéo cậu vào sàn nhảy, mọi người đều cười rộ lên, có người còn huýt sáo, Ô Tặc cũng hú lên một tiếng, Xinh Đẹp tức giận lại véo anh ấy cái nữa.
Cha Cha Cha là điệu nhảy mà vũ công nữ có tính chủ đạo cao, đòi hỏi vũ công nữ phải có nhiều tài nghệ, toàn bộ vũ đạo đều chi phối bởi bên nữ, nhưng dù sao cũng là vũ đạo của hai người, nếu nam tử phối hợp không tốt, cũng sẽ không thể đẹp mắt.
Trương Tuấn lẳng lặng đứng nhìn một lúc, sau đó cười cười, cũng bắt đầu nhảy, dưới ánh đèn mờ ảo nhấp nháy, họ nhảy rất ăn ý, lúc tiến lúc lùi, lúc ôm lúc xoay, chàng trai anh tuấn nam tính, cô gái xinh đẹp yểu điệu rung động lòng người.
Ngực tôi đau nhức, trong giây lát tôi đã hiểu, nếu đây là một câu chuyện tình yêu cổ đại, bọn họ mới là nam chính và nữ chính, ngay cả nhân vật nữ phụ tôi cũng không có được, tôi chỉ là người qua đường Giáp mà thôi, nhưng vẫn mang hy vọng xa vời, cướp đoạt đất diễn của nữ chính
Ô Tặc kéo Xinh Đẹp vào sàn nhảy, hai người đều là cao thủ sống phóng túng, lại vì lời nói vừa rồi của Ô Tặc, trong lòng Xinh Đẹp cũng đang mắc nghẹn, nâng tay nhấc nhân, xoay eo lắc mông, thật sự là muốn bao nhiêu xinh đẹp thì có bấy nhiêu xinh đẹp. Nhìn trình độ của họ người khác lại càng không dám ra nhảy. Sàn nhảy rộng như vậy, mà chỉ có hai đôi nhảy disco.
Tiểu Ba biết tôi không biết nhảy, anh tìm một góc, ngồi xuống cùng tôi.
Tầm mắt tôi đuổi theo bóng dáng Trương Tuấn, ánh mắt vô cùng khô ráp, nhưng trong lòng lại mưa to giàn giụa. Tôi hy vọng cậu ấy vẫn là nam sinh có mái tóc con nhím, không có nữ sinh nào để ý, không có nữ sinh nào thích, chỉ có tôi nhìn thấy điểm tốt của cậu, cảm nhận sự dịu dàng của cậu, nhưng cậu cố tình biến thành như vậy, như một ngôi sao tỏa sáng, càng ngày càng bay cao, càng ngày càng sáng rõ, và cũng cách tôi ngày một xa, dù tôi có cố gắng với tay thế nào, cũng không đủ thu hẹp khoảng cách với cậu.
[2'> Mùa mưa tuổi mười bảy:
[3'> Mì Khang Sư Phụ:
[4'> Tứ Đại Thiên Vương hồi ấy là: Lê Minh, Quách Phú Thành, Trương Học Hữu, Lưu Đức Hoa.
[5'> Đặng Lệ Quân: (29 tháng 1 năm 1953 – 8 tháng 5 năm 1995) là một trong những ca sĩ nổi tiếng nhất Đông Á, cô là người Đài Bắc, Đài Loan. Được coi là “diva Châu Á”, cô nổi danh trên toàn thế giới, đặc biệt là tại Nhật Bản, Trung Quốc, Hồng Kông, Đông Nam Á với các ca khúc Nguyệt lượng đại biểu ngã đích tâm, Hà nhật quân tái lai bằng tiếng Nhật, Quan thoại, Quảng Đông. Cô qua đời năm 1995 tại Thái Lan sau một cơn hen suyễn. Một số bài hát gắn với sự nghiệp: Ánh trăng nói hộ lòng tôi, Mùa thu lá bay, Ngọt như mật, Người yêu dấu, Sân bay…
[6'> Tiếng Mân Nam là một ngôn ngữ thuộc hệ ngôn ngữ Hán-Tạng được nói như tiếng mẹ đẻ ở miền nam của Phúc Kiến, một tỉnh thuộc miền đông nam của Trung Quốc. Có người nói tiếng Mân Nam trong dân nhập cư ở Đài Loan, Quảng Đông (vùng Triều Châu-Sán Đầu và bán đảo Lôi Châu), Hải Nam, hai quận ở vùng nam của Triết Giang, và quần đảo Chu San gần Ninh Ba. Cũng có nhiều người biết nói tiếng Mân Nam thuộc dân Hoa ở Đông Nam Á và khắp nơi.
Q.1 – Chương 21
Thời niên thiếu, chúng ta thích nói về lý tưởng, thích lập nên những kế hoạch, cho rằng chỉ cần bản thân mình đủ thông minh, đủ nỗ lực, là có thể thực hiện được, nhưng chúng ta lại không biết không gian quanh ta chính là đường kẻ dọc, thời gian của ta chính là đường kẻ ngang, chúng tạo nên vận mệnh, mà chúng ta chỉ là một quân cờ nho nhỏ trên bàn cờ vận mệnh ấy, chỉ cần bàn cờ kia rung nhè nhẹ thôi, chúng ta cũng sẽ bị lệch quỹ đạo kế hoạch.'>
Lần đầu tiên bàn cờ bị rung
Thành tích học tập của Hiểu Phỉ tiếp tục trượt dốc, thi giữa kỳ, đứng trên mười bạn trong lớp, chỉ cần cậu ấy “nỗ lực” một chút, là có thể làm chuẩn giống tôi rồi.
Tôi đã vài lần nói bóng gió, ám chỉ với cậu ấy, nhưng cậu ấy vẫn không nghe, trầm mặc không để ý tới tôi, có lẽ cũng là bỏ lại những niềm vui. Thái độ của cậu ấy với con trai cũng ngày càng ác liệt, có đôi khi, nhì