Old school Easter eggs.
Thời niên thiếu không thể quay lại ấy

Thời niên thiếu không thể quay lại ấy

Tác giả: Đồng Hoa

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326882

Bình chọn: 7.5.00/10/688 lượt.

i tôi, nên cũng không bàn luận chuyện xấu về cậu ấy.

Tuy mấy cô bạn đó không bàn chuyện của Hiểu Phỉ, nhưng đương nhiên có thể tán chuyện về Trương Tuấn.

Bạn gái mới của Trương Tuấn có tính cách khác cậu ta một trời một vực, một cô gái nhỏ nhắn yên tĩnh, nhưng nhiều khi lại rất phô trương, không hề để ý đến chuyện mình lớn tuổi hơn Trương Tuấn, có đôi khi, còn đến trường chờ Trương Tuấn tan học.

Cô ấy có phong cách rất thời trang, trang điểm kĩ càng, để tóc xoăn, đứng giữa sân chơi của trường, trông thật giống ngôi sao điện ảnh, hoàn toàn khác với đám nữ sinh tóc ngắn giản dị như chúng tôi.

Những câu chuyện về Trương Tuấn trở thành đề tài bàn tán hot nhất của đám nữ sinh trường tôi, ngay cả cô bạn ngoan hiền nhất lớp cũng đứng ngó qua cửa sổ, tò mò lén nhìn bạn gái Trương Tuấn một lần.Lí Sân và Nghê Khanh ríu ra ríu rít bàn tán, tôi muốn đi chỗ khác, nhưng lại không nhịn được muốn nghe.

Lí Sân hỏi Lâm Lam: “Nghe nói cô gái kia làm cùng đơn vị với mẹ cậu?”

“Ừ, năm trước vừa được phân đến đoàn nghệ thuật, chuyên về nhảy hiện đại, tính cách cũng rất mạnh mẽ khôn ngoan.” Lâm Lam giảo hoạt tươi cười, “Chỉ sợ lần này Trương Tuấn gặp phải khắc tinh rồi.”

Nghê Khanh hỏi: “Có phải không ai thích cô ấy không?”

“Làm sao có thể? Ở đơn vị của mẹ tớ toàn là mỹ nữ thôi, ai cũng được cả đống người theo đuổi, tính tình cô ta lại hoạt bát, nên được rất nhiều người theo đuổi đấy.”

Nghê Khanh thật hoang mang, “Vậy cô ta thích Trương Tuấn thật sao? Già như vậy mà lại đi thích nam sinh ít tuổi hơn mình?”

Chỉ là một câu nói rất bình thường, nhưng lại khiến Lâm Lam đột nhiên mất hứng, nói với giọng lạnh lùng: “Cô ấy thích ai là tự do của cô ấy, cậu quản được sao, Trương Tuấn thì chỉ thấy cậu chướng mắt mà thôi!”

Nước mắt của Nghê Khanh tí nữa đã chảy ra, Lí Sân vui sướng khi người ta gặp họa, Lâm Lam không thèm để ý đến hai người đó, xoay người bước đi.

Một thời gian sau, theo tin tức từ miệng của đám nhân sĩ buôn dưa, bố mẹ Lâm Lam đang muốn ly hôn.

Những năm đó, ly hôn là chuyện tương đối hiếm, nhưng càng hiếm thấy là, mẹ Lâm Lam ly hôn vì một anh chàng trẻ tuổi, sau khi tốt nghiệp đại học đến sống ở thành phố của chúng tôi chưa được mấy năm, tính ra thì anh ta cũng chỉ hơn chúng tôi trên dưới mười tuổi. Lúc ấy chuyện này vô cùng ồn ào huyên náo, gần như ai cũng biết đoàn văn công của thành phố có một phụ nữ ngoại tình với anh chàng kém mình đến bảy, tám tuổi, ngay cả bố mẹ tôi cũng nghe thấy chuyện này.

Mẹ và bố nói chuyện với nhau về chuyện đó trên bàn cơm, hai người đều không thể hiểu nổi, không rõ người phụ nữ này là người thế nào.

Mẹ hỏi tôi trong lớp có bạn nào tên Lâm Lam không, tôi không vui gật đầu, cho rằng mẹ lại giống các cô các bác ngoài kia, nghe nói tôi học cùng lớp với bạn có bố mẹ ly hôn, liền thân thiết hỏi thăm tất cả tình hình về Lâm Lam, cứ làm như Lâm Lam bị dị dạng vậy, nhưng không ngờ mẹ hỏi tôi là muốn bảo tôi không được nói linh tinh, không nên hỏi chuyện về bố mẹ Lâm Lam, lại càng không được cố ý xa lánh hay cố ý tiếp cận Lâm Lam, trước kia xử sự thế nào thì sau này vẫn phải xử sự như thế.

Tôi thật không ngờ, nhưng nghĩ đến ông ngoại và bà ngoại cũng từng ly hôn, có lẽ vì mẹ hiểu nên mới từ bi như vậy.

Lâm Lam vẫn kiêu ngạo, vẫn xinh đẹp, vẫn cười đùa với Lí Sân và Nghê Khanh như trước, nhưng trong mắt cô ấy có sự đề phòng không hợp tuổi. Nếu để ý quan sát, có thể phát hiện thấy khi cô ấy ở một mình, thường hay ngẩn người, nhưng chỉ cần có ai đó nhìn cô ấy, cô ấy có thể lập tức dùng nụ cười làm vũ khí, bảo vệ bản thân.

Quan hệ của tôi và Lâm Lam ngày càng “Quân tử chi giao đạm như nước” [1'>, bình thường chúng tôi cũng không thân thiện lắm, nhưng tôi có thể cảm giác được cô ấy tin tưởng mình, khi ở cạnh tôi, cô ấy có thể nói vài câu, hoặc không cười không đùa, chỉ lẳng lặng ngồi. Có lẽ bởi vì cô ấy biết tôi không bàn tán chuyện thị phi, cũng không thấy hứng thú với chuyện thị phi của người khác, vì vậy khi ở bên cạnh tôi, cô ấy có cảm giác an tâm, thoải mái.

[1'> Quân tử chi giao đạm như nước: sự giao thiệp giữa người quân tử với nhau trong như nước.

Một buổi sáng, tôi vừa đến lớp học, cô ấy hỏi tôi, “Có thể ra ngoài chơi với tớ không?”

Tôi thấy trong mắt cô ấy chứa đầy tơ máu, lập tức đồng ý.

Hai đứa chúng tôi không xin phép giáo viên, cũng không nói cho bất cứ ai, mà đã cưỡi chiếc xe đạp của mình bắt đầu xuất phát, đạp xe vẻn vẹn cả buổi sáng, mới đến một thành cổ để chụp ảnh, cô ấy chi ra rất nhiều tiền, chúng tôi thuê vô số trang phục cổ trang và đạo cụ, chụp vô số bức ảnh.

Lâm Lam phải trả một khoản tiền rất lớn, thuê hai bộ trang phục công chúa nhà Đường, lại dùng bàn tay khéo léo của mình, tạo kiểu tóc xinh đẹp cho tôi và cô ấy, chúng tôi mặt váy của công chúa nhà Đường, đi dạo trong thành cổ, đi tới đi lui, đột nhiên Lâm Lam nói: “Bố mẹ tớ ly hôn.”

Tôi không biết nên phản ứng thế nào, càng không biết nên an ủi cô ấy thế nào, chỉ có thể trầm mặc, dường như cô ấy cũng rất cảm kích sự trầm mặc của tôi, nắm tay tôi, vô cùng vui vẻ làm nàng công chúa, dạo quanh thành cổ.

Ngày