
m dám chịu.Hành động của cô không những gián tiếp bày tỏ tình yêu với Lệ Chí Thành, mà còn khiến tập đoàn Ái Đạt rất có thể diện.Trên thực tế, Lâm Thiển không hề có sự chuẩn bị trước khi trả lời câu hỏi này, cô hoàn toàn nghĩ sao nói vậy, cũng không nghĩ đến tình cảm nam nữ hay tỏ tình gì đó.Nhưng đàn ông với phụ nữ nhìn nhận vấn đề không giống nhau. Vì vậy, mọi người đều cười cười, đổ dồn ánh mắt về phía vị Boss trẻ tuổi.Lệ Trí Thành không có bất cứ phản ứng nào, chỉ là gương mặt hơi ửng đỏ. Anh thừa nhận, bản thân rất cảm động trước phương thức trở về của Lâm Thiển. Đó là cảm giác người con gái này thường mang lại cho anh, lần nào cũng vì cô rung động, vì cô cầu mà không được. 31 – END (171)Một ham muốn mãnh liệt dâng tràn, anh muốn gặp cô ngay lập tức.Đúng lúc này, Tiết Minh Đào đột nhiên “Òa” một tiếng.Hóa ra sau khi kết thúc phần phỏng vấn Lâm Thiển, màn hình bỗng dưng tối đen, ở giữa nhảy ra bốn chữ màu trắng: “Tập cuối “Khuynh Thành””.Tập cuối “Khuynh Thành”.“Anh không bận tâm đến việc chờ đợi, chỉ cần người cuối cùng anh đợi được chính là em.”Khi màn hình xuất hiện dòng chữ này, nhiều khán giả nín thở theo dõi.Thật ra bọn họ bị chấn động bởi thị giác và âm thanh hơn Lệ Trí Thành và những người ngồi ở phòng hội nghị. Bởi vì màn hình trên đường phố và trên internet đều dừng lại sau câu nói “Hoan nghênh Ái Đạt tham gia cổ phần” của Lâm Thiển.Tiếp theo, không có sự quá độ nào, màn hình đột nhiên tối đen, âm nhạc nổi lên, Khuynh Thành xuất hiện.Tất nhiên, đây cũng là do Lâm Thiển xắp xếp từ trước, với mục đích tạo ra hiệu quả lớn nhất, đánh vào trái tim mỗi con người.So với hai tập trước, hình ảnh và âm nhạc tổng thể của tập này dường như dịu dàng hơn.Trên tòa nhà cao tầng ở quảng trường Đông Phương Minh Châu Thượng Hải, nhân vật nữ chính mặc bộ đồ công sở, cầm di động trước bức tường kính, sắc mặt lộ vẻ mệt mỏi. “Gần đây con rất bận, Tết Nguyên đán cũng không về được. Vâng…”Sau đó, màn hình chia thành hai hình ảnh phát song song. Bên trên là hình ảnh cô gái cầm túi xách bôn ba trong cuộc sống căng thẳng và bận rộn ở Thượng Hải. Ví dụ cô cầm sắc tay, đứng giữa buổi tiệc sang trọng, cười nói với các đồng nghiệp. Nhưng mỗi khi ngước nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, ánh mắt cô vụt qua tia cô đơn. Cô cầm điện thoại, định bấm số nhưng lại có người đến chúc rượu, mời khiêu vũ, nên cô đành đút điện thoại vào túi.Còn bên dưới là hình ảnh chàng thanh niên xuất ngũ. Anh một mình đạp xe qua ngỏ nhỏ của thị trấn, một mình rời khỏi phòng làm đi ăn mỳ ở quán nhỏ bên đường. Lúc thanh toán tiền, anh thẫn thờ nhìn cái ví. Anh một mình đi đánh CS, vẫn mặc bộ đồ rằn ri hôm nào, cầm súng ngước nhìn ánh hoàng hôn, sau đó một mình quay người bước đi. 31 – END (172)Màn hình chuyển cảnh, đôi nam nữ gọi điện cho nhau.“Tháng sau là sinh nhật em, anh có thể đến thăm em không?” Cô hỏi.“Anh sẽ đến.” Người đàn ông trả lời dứt khoát.Cô gái không nhịn được cười, người đàn ông cũng cười. Trời đêm tĩnh mịch, tương tư vô tận.Tiếp theo là hình ảnh cô gái ở trong căn hộ thuê, trước mặt là cái bánh gatô nhỏ. Cô không ngừng gọi điện, nhưng đầu kia tắt máy. Cô nằm bò xuống bàn, nước mắt chảy dài trên gò má. Cô đẩy cái túi xách ở bên cạnh xuống đất, đồ rơi tung tóe.Ở hình ảnh bên cạnh, thị trấn nhỏ gặp mưa bão lớn, mấy bức tường của trường học lung lay sắp đổ. Nam chính và những người khác đội mưa gió, đưa các em nhỏ rời khỏi khu vực nguy hiểm.“Tại sao anh không đến thăm em?” Cô gái hỏi.“Bên này…”Nam chính chưa kịp nói hết câu, cô đã tắt máy.Thật ra chuyện tình của bọn họ không giống nhiều người. Cô vừa gặp đã yêu anh, bởi vậy trái tim càng rung động, tình yêu càng trở nên mong manh. So với kiểu tình yêu từ từ vun đắp, tình yêu của họ càng dễ rơi xuống vực thẳm.Màn hình hiện dòng chữ: Nửa năm sau.Cô gái từ xe ô tô BMW bước xuống, cách ăn mặc trang điểm của cô có vẻ chững chạc hơn. Một người đàn ông trẻ tuổi mở cửa xe cho cô.Anh ta tiễn cô đến cửa tòa chung cư.“Hãy ở bên tôi được không? Tôi sẽ cho em cuộc sống yên ổn hạnh phúc cả đời.”Cô gái liếc nhìn người đàn ông. Đó là ánh mắt hàm chứa sự bi thương, ẩn hiện giọt lệ, khiến người xem không khỏi xót xa.Không biết cô nhớ đến ai?Vào thời khắc này, khán giả đang xem quảng cáo cũng hồi hộp chờ đợi câu trả lời của cô gái.Nhưng đoạn phim không xuất hiện hình ảnh cô trả lời, mà chuyển sang cảnh cô đã lên nhà.Đi đến cửa, cô lập tức dừng lại, bởi trước cửa xuất hiện một gói đồ. Sau khi bóc túi, cô phát hiện bên trong là một chiếc ba lô màu đỏ rực, rất nhẹ và tinh xảo. Từng đường khóa kéo phân bổ đan xen, tạo thành đường nét tinh xảo đẹp đẽ. 31 – END (173)Trong túi nhỏ ở bên ngoài ba lô có một phong thư. Cô gái mở ra, sắc mặt biến đổi trong giây lát.Quảng cáo vang lên giọng nói của nam chính:“Túi xách là đồ em thích nhất. Anh từng nói sẽ tặng em một cái, cuối cùng hôm nay anh cũng làm xong rồi.”Màn hình đồng thời hiện lên hình bóng mờ mờ. Người đàn ông ngồi ở nhà, cầm ảnh cô gái ngắm một lúc, sau đó cầm miếng vật liệu màu đỏ mềm mại xem xét.“Đây là vật liệu quân dụng, rất nhẹ. Dù em nhét đầy đồ cũng không